Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 904: Vu Trọng VS Tử Đường Túc



Trong khoảnh khắc cổng núi sụp đổ, An Nhược Tùng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt. Gương mặt vàng kim lạnh lùng đó của Vu Trọng vút qua trước mặt ông ta. Nắm đấm của hắn đánh mạnh vào ngực An Nhược Tùng. Canh khí hộ thể của An Nhược Tùng hoàn toàn vô dụng trước mặt Vu Trọng, đã trực tiếp bị xé rách.

Chỉ nghe thấy xương cốt trong cơ thể kêu răng rắc, một vị tanh ngọt trào lên, thần sắc An Nhược Tùng thay đổi. Sắc mặt hắn thảm hại, trong lòng biết rằng bản thân căn bản không phải là đối thủ của Vu Trọng. Thực lực của người đàn ông này mạnh đến mức khiến người khác căm phẫn.

“Chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi à? Tam tông chín phái chẳng qua cũng chỉ có thế.”

Giọng nói lạnh lùng của Vu Trọng tựa như mũi nhọn đâm vào màng nhĩ của An Nhược Tùng.

Ngay sau đó, Vu Trọng đá phịch một cước, đá An Nhược Tùng rơi từ trên không xuống.Thân thể của An Nhược Tùng rơi thẳng xuống đất, ở trên mặt đất nện thành một cái hố lớn rộng mấy trượng.

Tầm mắt Vu Trọng di chuyển sang Trần Mộc ở bên cạnh, rồi lại từ từ nhìn lên người Diệp Lăng Nguyệt ở một bên.

“Trần Mộc, đưa Diệp Lăng Nguyệt đến cấm địa, tìm Lão Tổ.”

An Nhược Tùng biết rằng, hôm nay nếu Trần Mộc còn không trốn thoát thì cơ nghiệp nhiều năm của Hỗn Nguyên Tông sẽ bị hủy chỉ trong chốc lát. Hắn hướng lên cao quát một tiếng, vô cùng căm uất, dùng hết nguyên lực toàn thân xông thẳng về phía Vu Trọng.

“Ngu xuẩn mất linh.”

Trong tay Vu Trọng, thanh Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm kia khẽ rung, trong đêm tối đã quét ra một tia sáng đen kịt.

Bóng dáng của An Nhược Tùng lướt đến. Đôi mắt Vu Trọng nheo lại, một kiếm đâm ra, ánh sáng đen nhấp nháy, mắt thấy sắp xuyên qua thân thể của An Nhược Tùng. Nhưng đúng vào lúc này, An Nhược Tùng đột nhiên cắn đứt đầu lưỡi, một dòng máu tươi phun ra. Máu đó hóa thành một hình người giữa không trung.

“Huyết Huyễn Thần Thông? Không ngờ rằng lão già này còn luyện thành Thần Thông đó.”

An Nhược Tùng lúc đầu dù gì cũng là một cường giả Thần Thông Cảnh. Sau khi hắn đột phá Thần Thông Cảnh thì Thần Thông lĩnh ngộ ra chính là Huyết Huyễn Thần Thông bảo vệ tính mạng này. “An Nhược Tùng” được ảo hóa ra bằng cách dùng máu của bản thân chặn được một đòn chí mạng của Vu Trọng, cùng với An Nhược Tùng thật đánh tới Vu Trọng.

Trần Mộc nhân lúc Vu Trọng giao chiến đã thu lấy quả cầu quang phù, rồi bỏ chạy về hướng cấm địa Hỗn Nguyên Tông. Bất luận là Trần Mộc hay là An Nhược Tùng đều rất hiểu, hôm nay nếu không thể mời Hỗn Nguyên Lão Tổ rời núi thì Hỗn Nguyên Tông thật sự sẽ bị diệt môn.

Quỷ Đế Vu Trọng, quá đáng sợ. Mắt thấy Trần Mộc mang theo quả cầu quang phù rời đi, đôi mắt Vu Trọng càng thêm u ám.Ý định giết người trong mắt càng nhiều, dưới mặt nạ vàng, ngũ quan anh tuấn cũng lộ ra vài phần dữ tợn.

“Đế Ngự Cửu Thiên.”

Bóng kiếm của Vu Trọng trùng trùng. Kiếm khí dồi dào tựa như một con rồng lớn bay lượn trên không, xuyên qua lồng ngực của “An Nhược Tùng” đó.Phân thân Thần Thông đó nổ bùm trên không trung.An Nhược Tùng thấy thế, thân hình nhanh chóng rút lui, muốn né một kiếm đó.

“Chạy đi đâu.” Vu Trọng chém một kiếm về phía An Nhược Tùng.

Chỉ nghe vút vút mấy tiếng, vài bóng người đã xuất hiện ở phía trên vùng trời của Hỗn Nguyên Tông.

“Nương tay giữ lại mạng người.”

Một luồng ánh sáng tím lóe qua, sắc mặt Vu Trọng hơi nghiêm lại. Kiếm vốn đang vùng về phía An Nhược Tùng không thể không đổi hướng. Chỉ nghe keng một tiếng, kiếm và luồng sáng tím đó va chạm vào nhau.

Hùng Kiếm Cửu Long Ngâm đã phát ra một thanh âm ngân vang. Lượng lớn sát khí màu đen mịt mờ chiếm giữ cạnh thân kiếm.Ánh sáng tím đó vỡ tan, lộ ra nguyên dạng lại là một lá cây màu tím.

Lông mày Vu Trọng khẽ nhíu lại, lại thấy Tử Đường Túc đã đuổi tới. Ở nơi không xa phía sau lưng hắn còn có thành chủ Tứ Phương, Nam Cửu hòa thượng và Nhạc Mai đi theo. Người của tam tông mà lại tề tụ một nhà.

“Tử Đường tôn thượng, thành chủ, đại sư, Nhạc cô nương, các ngươi tới là tốt rồi. Quỷ Đế Vu Trọng đã giết hơn ba ngàn nhân mạng của Hỗn Nguyên Tông ta. Các người nhất định phải bày tỏ chính nghĩa cho ta đó.” An Nhược Tùng vốn còn tưởng rằng bản thân hôm nay ắt phải chết, không ngờ còn có cơ hội sống trong đường cùng, lại gặp được người của tam tông.

“Hay cho Vu Trọng ngươi, ngươi lại dám giết toàn bộ người của Hỗn Nguyên Tông?” Nhạc Mai thấy thi thể đầy trên đất, lại không tìm được hành tung của Trần Mộc nên trong lòng vừa sợ vừa giận.

Lần trước, bởi vì Vu Trọng xông vào Dao Trì Tiên Tạ, còn phá hủy đại trận giữ núi của Dao Trì Tiên Tạ, Nhạc Mai thân là đệ tử bảo vệ trận nên vì thế đã bị sư phụ quở trách một trận. Nàng ta càng hận Vu Trọng thấu xương, lại thấy Vu Trọng rất có thể đã giết người yêu Trần Mộc của mình mà thêm căm phẫn.

Trong cơn thịnh nộ, phía trước xiêm y đã lấy Hãn Nguyệt Kiếm ra. Nhạc Mai thúc đẩy nguyên lực, một vòng trăng lưỡi liềm từ từ bay lên từ phía sau nàng ta. Trong chớp mắt, trên không trung,mười luồng kiếm khí tựa như vô số ánh sáng lấp lánh giống như sao lao về phía Vu Trọng.

Cửu Long Ngâm trong tay Vu Trọng gào thét một tiếng. Khí lạnh thấu xương xé không khí bay ra, tựa như một thác nước đen chấn động Hãn Nguyệt Kiếm của Nhạc Mai đến mức tan tác.

“Đó là Sát Binh?” Ánh mắt thành chủ Tứ Phương co lại, nhìn chằm chằm kiếm trong tay Vu Trọng một cách khó mà tin nổi.

Nhưng thấy kiếm trong tay Vu Trọng toàn thân đen kịt, theo cái vung kiếm của hắn, trên thân kiếm có hai luồng sóng linh lực tựa như dòng suối. Những nơi kiếm khí tới thì sinh linh đồ thán, tạo ra hàn băng. Đó là một thanh kiếm tử vong, Sát Binh!

Cái gọi là Sát Binh, đó là sự tồn tại đối lập với linh khí. Linh khí của vũ khí mờ mịt, Sát Binh lại đầy đủ sát khí. Người thường căn bản không có cách nào sử dụng, chỉ có Yêu lợi hại mới có thể sử dụng.

Quỷ Đế Vu Trọng của Diêm Điện dưới lòng đất tung hoành mấy năm trên đại lục, uy danh lừng lẫy, không ngờ hắn lại là Yêu Tộc.

Chữ “Yêu” mới vừa dứt, tất cả mọi người không khỏi lộ vẻ xúc động.

“Ngươi là Yêu Tộc?”

“Giao lão già đó ra đây, nếu không ta không ngại tăng thêm mấy mạng trong hơn ba ngàn nhân mạng đó đâu.”

Vu Trọng chú ý đến lời nói và hành động của Diệp Lăng Nguyệt đều bị cấm chế quang phù cổ quái đó ngăn chặn. Nếu hắn muốn cứu nàng thì phải phá giải cấm chế quang phù đó trước.

Trần Mộc dẫn theo Diệp Lăng Nguyệt đi đến cái nơi gọi là cấm địa Hỗn Nguyên Tông, phải cứu Diệp Lăng Nguyệt về trước khi hắn đi đến cấm địa.

“A di đà phật, Quỷ Đế, ngươi đừng quá làm càn. Tam tông ta không hề sợ hãi Diêm Điện dưới lòng đất.”

Nam Cửu hòa thượng nói nhạt.

Ông ta tuy không tranh giành thế sự, nhưng tam tông và thế lực tà ác xưa nay như nước với lửa, chưa kể đến Vu Trọng rất có thể còn là yêu. Tam tông xưa nay lấy trừng phạt cái ác hành thiện làm nhiệm vụ của mình. Thân là đệ tử tam tông nên ông ta tuy không thích kiểu làm người xử thế của An Nhược Tùng, nhưng lại không thể để cho An Nhược Tùng bị Vu Trọng giết hại trước mắt ông ta.

“Ta lại chưa từng sợ tam tông, đừng phí lời. Không giao người thì hãy nộp mạng.”

Giọng của Vu Trọng rơi xuống tựa như sấm sét. Một tiếng quát xuống, Cửu Long Ngâm trong tay đã xoẹt xoẹt mấy kiếm, lại tung ra võ học đế vương, Đế Ngự Cửu Thiên. Kiếm khí mấy đường kiếm đó hiên ngang. Kiếm khí ở trên bầu trời lại trở thành sông kiếm óng ánh tựa như ngân hà.

Uy kiếm của sông kiếm hùng dũng, chiếu sáng toàn bộ trời đất trong khoảnh khắc đó.Kiếm khí bao phủ khiến cho toàn thân người khó có thể động đậy, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.Lúc nhìn thấy mấy luồng sông kiếm đó, dù là Tử Đường Túc thì cũng không khỏi thay đổi ánh mắt.

Trong lòng hắn không khỏi nói thầm, không ngờ Quỷ Đế Vu Trọng tà khí lẫm liệt mà kiếm pháp sử dụng lại có khí lực dồi dào như vậy. Trình độ kiếm thuật của hắn đã đến mức siêu thoát cao thủ Thần Thông Cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.