Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 909: Uy lực của yêu tổ



Trong lòng Hỗn Nguyên Lão Tổ chỉ đấu tranh một chút rồi lập tức xin tha.

“Quỷ Đế đại nhân, tiểu nhân làm theo, sẽ làm theo mà. Quỷ Đế đại nhân có thể tha cho nguyên đan của tiểu nhân trước được không. Muốn mở quang phù ra thì tiểu nhân cần phải tốn một ít công phu.”

Vu Trọng liếc Hỗn Nguyên Lão Tổ một cái.Hắn ngược lại cũng không sợ Hỗn Nguyên Lão Tổ lại gây chuyện. Thủ đoạn của Lão Tổ cũng chỉ có nhiêu đó thôi, dù là nghịch trời cũng không thể thoát khỏi bàn tay của hắn.

Long trảo vừa thả lỏng, nguyên đan của Hỗn Nguyên lão Tổ lúc này mới có thể khôi phục lại tự do một cách tội nghiệp. Sắc mặt Hỗn Nguyên Lão Tổ có khá hơn một chút, trong lòng hắn âm thầm vui mừng. Lúc đầu, sau khi từ miệng thần phi nương nương xin được quang phù này, hắn còn xin được cả cách giải mở, nếu không hôm nay cũng thật sự không biết kết thúc làm sao.

Ông ta lúc này mới bấm ngón tay niệm quyết, chỉ nghe trong miệng Lão Tổ nhả ra từng thần quyết tối nghĩa khó hiểu.Thần quyết đó bao quanh cùng một chỗ, hòa vào trong quang phù. Màu sắc quang phù bắt đầu thay đổi, quang phù giống như là sắp nứt vỡ ra bất kỳ lúc nào.

Nhưng ngay lúc Vu Trọng cho rằng quang phù sắp phá vỡ ra thì trên trời một hồi rền vang.

Trên bầu trời đã xuất hiện năm luồng sấm sét cỡ bằng cánh tay, màu sắc sấm sét đó khác nhau, mang theo sức mạnh ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ cuồng bạo vô cùng. Chúng mang theo sức mạnh đáng sợ đủ để hủy diệt trời đất, nộ khí bừng bừng đánh về phía quang phù. Toàn bộ chân trời trong chớp mắt bị năm luồng sét đó xuyên qua.

Ngoài mấy chục dặm, Tử Đường Túc bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn về phía năm luồng sét xuất hiện phía chân trời. Trong ánh mắt, lần đầu tiên xuất hiện vẻ nghiêm nghị.

“Thanh Lôi Ngũ Thần Chú.”

Khoảnh khắc Thanh Lôi Ngũ Thần Chú xuất hiện, Hỗn Nguyên Lão Tổ cũng thay đổi vẻ mặt. Ông ta trợn mắt há hốc mồm.

Sao lại như vậy? Thần phi rõ ràng từng nói chú ngữ này là cách phá giải quang phù, tại sao lại đưa tới Thanh Lôi Ngũ Thần Chú càng lợi hại hơn chứ. Đó chính là chú ngữ đáng sợ mang theo năm loại Thanh Lôi vô thường nhất giữa trời đất.

Thanh Lôi Ngũ Thần Chú không phải là chú ngữ thông thường. Đó là chú ngữ cấm kỵ mà Thần Giới dùng để hành quyết Chủ Thần đã phạm tội lớn. Thậm chí, một số Thần Tôn cấp thấp khi đối diện với Ngũ Thần Chú uy lực khủng như vậy cũng phải bị thương thần hồn.

Đừng nói gì đến Diệp Lăng Nguyệt chỉ là thân xác người phàm ở trong đó.

Hỗn Nguyên Lão Tổ dĩ nhiên ý thức được, ông ta đã bị lừa.Thần phi sớm đã có lòng đề phòng với ông ta. Nàng ta cũng sợ Hỗn Nguyên Lão Tổ là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy nên dứt khoát đem Thanh Lôi Ngũ Thần Chú đưa vào trong quang phù. Nếu Hỗn Nguyên Lão Tổ có chút suy nghĩ gian dối nào thì dứt khoát trực tiếp giết chết Diệp Lăng Nguyệt.

Lúc nhìn thấy năm luồng Thanh Lôi đó rớt xuống, sắp đánh lên quang phù nhỏ bé đó thì tâm thần Vu Trọng chấn động. Một ý nghĩ sợ hãi trước đó chưa từng có lóe lên từ sâu trong linh hồn hắn. Mặc dù không biết tên của năm luồng sét đó, nhưng hắn có thể cảm nhận được uy lực đáng sợ của Thanh Lôi Ngũ Thần Chú.

Cho dù năm đó, lúc hắn bị người thân nhất tin tưởng nhất phản bội thì hắn cũng chưa bao giờ sợ hãi giống như hôm nay. Sẽ chết, Lăng Nguyệt sẽ chết. Nhìn thấy người con gái nhỏ đó ở trong quang phù, lòng của Vu Trọng trong nháy mắt đã thắt lại với nhau.

“Đó là?”

Thành chủ Tứ Phương và đám người Nam Cửu hòa thượng, Nhạc Mai cũng đã chạy tới.

“Chậc chậc, đó là cấm chú diệt thần của Thần Giới, Thanh Lôi Ngũ Thần Chú. Cô gái đó xong đời rồi.” Khi Tửu Thần Trùng Trùng Bảo nhìn thấy năm luồng Thanh Lôi đó cũng đã run rẩy, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Khi thấy năm luồng Thanh Lôi sắp đánh xuống, ba người cũng có thần sắc khác nhau.Thành chủ Tứ Phương mặt lộ vẻ không đành lòng. Nam Cửu hòa thượng cũng nhíu chặt mày nhưng lại là có lòng mà bất lực. Nhạc Mai thì lại lộ ra nụ cười nham hiểm độc ác.

Tử Đường Túc cũng đã nhìn thấy người ở trong quang phù đó trên không trung. Giữa ấn đường hắn khẽ nhíu lại, gần như là không chút do dự, trong tay áo đã bay ra tòa Tịch Diệt Tháp đó.

“Tử Đường tôn thượng?”

Khi nhìn thấy hành động của Tử Đường Túc, thành chủ Tứ Phương và Nam Cửu hòa thượng đều sững sờ.

Chẳng lẽ Tử Đường Túc lại muốn dùng thần khí Tịch Diệt Tháp để chống lại Thanh Lôi ư?

Tịch Diệt Tháp đó là thần binh, có thần lực nhất định, nhưng suy cho cùng là vật của đại lục Thanh Châu, thật sự có thể so được với Thanh Lôi của Thần Giới hay không? Huống hồ đó là thần khí vô cùng quý giá, nếu bị tổn hại thì… Bọn họ vẫn chưa kịp hỏi thì Tử Đường Túc đã dùng hành động để đưa ra đáp án.

Thân hình hắn chợt lóe lên, lao về phía quang phù với tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Nhưng đúng vào lúc Tử Đường Túc lấyTịch Diệt Tháp ra, có một bóng người đã xuất hiện ở phía trên quang phù. Đó là một người đàn ông, khí chất hắn lạnh lùng, tóc đen áo trắng, khi bay trên không trung mà đứng, phong thái đẹp tuyệt trần.

Hắn lấy thân chặn luồng Thanh Lôi màu vàng kim thứ nhất.Chỉ nghe ầm một tiếng, núi sông chấn động. Dưới ánh mắt xúc động của tất cả mọi người, người đàn ông đã hứng lấy luồng Thanh Lôi đầu tiên.

Bên trong quang phù, Diệp Lăng Nguyệt sắc mặt trắng bệch, dường như cũng bị luồng sét đó làm cho giật mình.Trong ánh mắt nàng đã lóe lên một tia do dự, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh lại nhìn thấy mặt của Vu Trọng, ngăn cách bởi cấm chế quang phù, gần trong gang tấc.

Trên người hắn, lượng lớn sức mạnh của Thanh Lôi đang chuyển động trên áo trắng. Khi luồng Thanh Lôi đủ để hủy diệt trời đất đó đánh xuống, sắc mặt của người đàn ông gần như không có bất kỳ thay đổi nào. Dường như luồng Thanh Lôi đó đối với hắn mà nói căn bản không quan trọng gì.

Nhưng trên gương mặt tựa như bạch ngọc của hắn, khóe miệng lại trào ra một vệt máu. Khi nhìn thấy vệt máu đó, đồng tử Diệp Lăng Nguyệt co lại, tim bỗng nhiên đau đớn. Nàng run rẩy, đưa tay ra muốn lau sạch vệt máu gần trong gang tấc đó, nhưng bức tường ánh sáng vĩnh viễn không thể xuyên qua đó ở phía trước lại đẩy ngón tay của nàng ngược trở lại.

“Lăng Nguyệt, ta không sao.”

Trên gương mặt của Vu Trọng đã lộ ra nụ cười dịu dàng mà chỉ Phượng Tân mới có. Thế nhưng trên mặt hắn, khóe mắt phấn khởi lại tràn đầy vẻ ngổ ngược chỉ có ở Vu Trọng.

Chính là nụ cười này khiến những hồi ức đáng sợ đó trong đầu của Diệp Lăng Nguyệt nhanh chóng rút lui tựa như thuỷ triều xuống.

“Vu Trọng, đừng... chàng đi đi.”

Ngay lúc nàng nói xong câu này, bầu trời lại có luồng Thanh Lôi màu lục thứ hai đánh xuống. Luồng Thanh Lôi thứ hai này, Diệp Lăng Nguyệt thấy rõ ràng chính là rơi vào sau lưng Vu Trọng, chỗ đó mấy ngày trước chàng vừa bị thương. Nước mắt lập tức làm nhòa đi mắt của Diệp Lăng Nguyệt.

Thân hình Vu Trọng dao động, cả người lảo đảo một bước. Nhưng hắn rất nhanh lại đứng thẳng người, chỉ là sau lưng hắn đã là một mảng máu thịt lẫn lộn. Cách đó không xa, thân hình Tử Đường ngưng trệ, Tịch Diệt Tháp lơ lửng ở bên cạnh hắn.

Hai luồng Thanh Lôi, Quỷ Đế Vu Trọng lại dùng thân xác phàm tục hứng lấy hai luồng Thanh Lôi. Chỉ là Thanh Lôi tổng cộng có mấy luồng, nhìn ra được sức chịu đựng của thân xác Vu Trọng đã đạt đến cực hạn, hắn làm thế nào chịu được mấy luồng còn lại đây.

Sự xuất hiện của Tử Đường Túc, Vu Trọng tất nhiên cũng đã lưu ý đến. Chỉ là, tính tình của hắn tuyệt đối sẽ không cầu xin sự giúp đỡ của người khác vào lúc này. Huống hồ người cần cứu còn là người con gái của mình, hắn tuyệt đối sẽ không mượn tay người khác. Nhất là đối phương còn là một người có vẻ đẹp sánh ngang với hắn.

Phía trên bầu trời, ba luồng Thanh Lôi Thủy Hỏa Thổ còn lại khí thế đùng đùng hung dữ. Vu Trọng lau máu ở khóe miệng. Hắn không phải không biết thân thể của mình không thể nào hứng chịu nổi toàn bộ năm luồng Thanh Lôi.

Chỉ còn lại một cách duy nhất thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.