Kiếm quang sắc bén lóe qua, yêu mây bị chém thành vài khúc.
Hỗn Nguyên Lão Tổ bên cạnh không có vũ khí sắc bén như Cửu Long Ngâm hộ thể nên bị yêu mây quấn lấy. Diệp Lăng Nguyệt thấy thế, cổ tay khẽ giật, nắm lấy Cửu Long Ngâm lại chém mấy kiếm thì đã giải thoát được cảnh khốn cùng của Hỗn Nguyên Lão Tổ.
Yêu mây hết lần này đến lần khác bị Diệp Lăng Nguyệt phá hỏng chuyện tốt nên vô cùng tức giận. Chúng đã phát ra một loạt tiếng rít tựa như chim kêu vậy. Lại có thêm nhiều yêu mây đánh về phía Diệp Lăng Nguyệt, mắt thấy sắp bao vây chặt Diệp Lăng Nguyệt nhiều lớp.
Tình hình thoáng cái đã trở nên căng thẳng, bỗng Tử Đường Túc xuất hiện ở trước người của Diệp Lăng Nguyệt, kéo nàng vào lòng. Chỉ thấy mắt hoa lên, Diệp Lăng Nguyệt đã được mang ra khỏi vòng vây của yêu mây.
“Nguy hiểm.” Tử Đường Túc quát khẽ.
“Thả ta ra, ta phải cứu Vu Trọng.”
Diệp Lăng Nguyệt nhớ rằng, công chúa Thanh Phong từng nói, lúc nàng mang thai từng mơ thấy một mặt trời màu đen rơi vào trong bụng của nàng ấy. Miêu tả lúc đó của nàng ấy không có khác gì với mặt trời màu đen ở trước mắt này.
Tuy Diệp Lăng Nguyệt không biết tại sao mặt trời màu đen lại tử trong cơ thể Vu Trọng phá thân mà ra, nhưng sự xuất hiện của nó nhất định có liên quan đến Vu Trọng. Nếu có thể đoạt lại thân thể của Vu Trọng thì có lẽ sẽ có thể giải được câu đố về mặt trời màu đen, cứu Phượng Tân và Vu Trọng về.
“Nếu là hắn thì sẽ không đả thương ngươi. Hắn đã chết rồi.”
Nếu là Vu Trọng hoặc là Phượng Tân thì họ đều sẽ không làm thương tổn Diệp Lăng Nguyệt. Người nam nhân đó ngay cả tính mạng của mình cũng có thể không cần thì sao lại có thể tập kích Diệp Lăng Nguyệt được.
Mặt trời màu đen đó tuy là từ trong cơ thể của Vu Trọng phá thân mà ra, nhưng lại không phải là hắn. Nó muốn giết Diệp Lăng Nguyệt, cướp đoạt Tịch Nhan Vương trên tay nàng. Lời của Tử Đường Túc như một thanh kiếm sắc đâm vào tim của Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt cắn môi. Trong lòng nàng không phải là không rõ, Vu Trọng vì nàng mà đã chịu đựng Thanh Lôi và Thần Đế Thanh Lôi, cửu tử nhất sinh. Nàng đã không cảm nhận được hơi thở của chàng nữa rồi. Chàng đã chết nhưng nàng vẫn không muốn chấp nhận hiện thực này.
“Ta nói lại lần nữa, thả ta ra, ta muốn đoạt lại thân thể của chàng.”
Diệp Lăng Nguyệt cắn chặt môi, cho đến lúc nếm được vị máu.
Ánh mắt Tử Đường Túc tối sầm lại, cổ tay giữ lấy Diệp Lăng Nguyệt khẽ đẩy về phía sau lưng. Sau lưng, nhiều bụi gai hóa yêu thế công sắc bén lướt nhanh tới. Ống tay áo Tử Đường Túc khẽ động, Tịch Diệt Tháp đã bay ra.
Giữa ánh lửa đất đèn, vô số yêu mây quấn chặt trên Tịch Diệt Tháp. Chỉ nghe thấy vài tiếng leng keng, phía ngoài chỗ Tịch Diệt Tháp và yêu mây giao nhau có một loạt tia lửa màu vàng kim.
Trên thần khí Tịch Diệt Tháp phun ra lửa đen, đốt cháy yêu mây, yêu mây bị thiêu đốt thành tro tàn. Nhưng rất nhanh, những tro tàn đó lại tụ lại với nhau, hình thành yêu mây mới. Chúng cứ như rắn độc vậy, lần lượt bò lên trên Tịch Diệt Tháp, muốn xâm chiếm lấy thần lực của Tịch Diệt Tháp.
“Tử Đường tôn thượng, mặt trời màu đen này rốt cục là vật gì vậy?”
Nam Cửu hòa thượng và Nhạc Mai đuổi tới, bên cạnh Nhạc Mai còn đi theo cả Trần Mộc, nghĩ lại chắc vừa nãy Nhạc Mai nhân lúc hỗn loạn đã cứu được Trần Mộc. Bọn họ vừa rồi đều tận mắt nhìn thấy sự thay đổi xảy ra trong Hỗn Nguyên Tông. Dù bản thân họ đã kinh qua trăm trận chiến, nhưng khi nhìn thấy sự thay đổi đáng sợ như vậy thì cũng không khỏi run sợ trong lòng.
“Mạt Nhật Yêu Dương, điềm báo Yêu Tổ xuất hiện.”
Lời của Tử Đường Túc khiến cho Nhạc Mai và Nam Cửu hòa thượng đều ngẩn người.
Mạt Thế Yêu Dương, cái từ này loại vãn bối giống như Nhạc Mai và Trần Mộc có lẽ rất lạ lẫm, thế nhưng đối với tầng lớp cao của tam tông như Nam Cửu hòa thượng mà nói thì lại không hề xa lạ. Mạt Thế Yêu Dương được gọi là ánh sáng diệt thế. Có tin đồn rằng, chỉ cần Yêu Dương xuất hiện thì thế gian sẽ xảy ra chuyện không may.
Từ đại chiến sinh linh lầm than đến thiên tai nhân họa, mỗi một lần đều xảy ra sau khi Yêu Dương xuất hiện. Thậm chí có người từng nói, mười mặt trời gây họa thế gian xảy ra ở thời kỳ Nghệ Thần thượng cổ. Mặt trời thứ nhất xuất hiện lúc đó chính là Mạt Thế Yêu Dương.
Về sau, vẫn là nhờ vào Thần Đế ban tặng cho anh hùng loài người Nghệ Thần phép luyện chế Nghệ Thần Phá Hư Cung, rồi lại kết hợp với thần lực trời sinh của Nghệ Thần nên mới bắn rơi mười mặt trời. Thế nhưng lúc đó, Mạt Thế Yêu Dương với tư cách là kẻ đầu têu cũng không bị tiêu diệt hoàn toàn, mà là chỉ bị phong ấn thôi.
Không ai biết được, Yêu Dương rốt cục đã bị phong ấn tại nơi nào, lại càng không có ai ngờ được Mạt Thế Yêu Dương sẽ xuất hiện ở trong cơ thể của một Nhân Tộc.
“Tử Đường tôn thượng, vậy phải làm thế nào đây?” Nhạc Mai khó có thể tưởng tượng, nếu Yêu Dương đó cứ tiếp tục thì thi thể biến đổi của Hỗn Nguyên Tông, các sinh linh hóa yêu nếu tràn vào đại lục Thanh Châu hoặc là Yêu Dương nhập thế thì sẽ mang đến hậu quả như thế nào.
“Đóng Yêu Tỉnh Chi Môn, phong ấn Yêu Dương, hủy diệt thân thể ký chủ.”
Tử Đường Túc dứt lời, nhìn Diệp Lăng Nguyệt ở trong lòng một cái.
Mạt Thế Yêu Dương vừa phá thân mà ra chưa bao lâu, có liên quan chặt chẽ với thân thể của ký chủ. Nếu có thể hủy diệt thân thể của Vu Trọng trong vòng một canh giờ thì Yêu Dương sẽ gặp phải trọng thương, rất có thể sẽ lại rơi vào trạng thái phong ấn.
Diệp Lăng Nguyệt vừa nghe bọn họ lại muốn hủy diệt thân thể của Vu Trọng?
Ý của Tử Đường Túc lại là muốn kết hợp sức mạnh của tam tông cùng hủy diệt thân thể của Vu Trọng.
Thành chủ Tứ Phương đã quay về thành Tứ Phương đóng Yêu Tỉnh Chi Môn. Việc còn lại cần làm chính là phong ấn Yêu Dương, hủy diệt thân thể của Vu Trọng. Nhưng đối với Diệp Lăng Nguyệt mà nói, nếu ngay cả thi thể cũng thiêu cháy thì Phượng Tân vàVu Trọng sẽ không còn có thể sống lại nữa. Diệp Lăng Nguyệt tuyệt đối không cho phép việc như vậy xảy ra.
“Việc này không thể do ngươi quyết. Tử Đường tôn thượng, thi thể của yêu nhân đó do ta và Nam Cửu đại sư, Trần Mộc cùng xử lý, Mạt Thế Yêu Dương đó sẽ giao cho người”
Nhạc Mai thấy bộ dạng đau đớn của Diệp Lăng Nguyệt thì trong lòng thấy sảng khoái không diễn tả được.
Người phụ nữ này cũng có hôm nay. Diệp Lăng Nguyệt mê hoặc khiến Trần Mộc điên đảo tâm thần, suýt nữa đã phản bội sư môn. Những việc này đều giống như cái gai trong lòng của Nhạc Mai. Nhạc Mai hận không thể khiến cho Diệp Lăng Nguyệt nếm thử cảm giác thân xác của nam nhân yêu thương bị chia năm xẻ bảy trước mặt nàng ta.
Dứt lời, Nam Cửu hòa thượng vàđám người Nhạc Mai, Trần Mộc cùng lúc vọt lên trên không trung. Bọn họ cùng đánh về phía thân thể của Vu Trọng.
“Ngươi thật sự có buông tay hay không?” Giọng nói của Diệp Lăng Nguyệt trở nên lạnh thêm vài phần. Đột nhiên, cái tay ôm lấy Diệp Lăng Nguyệt đó của Tử Đường Túc chỉ cảm thấy một luồng khí âm lạnh ập tới.
Cánh tay Tử Đường Túc khẽ vọt lên cao, lại nhìn trên tay, phát hiện trên cánh tay có vài luồng khí màu đen nhanh chóng chui vào trong cơ thể của hắn. Da thịt ngay cả thần binh cũng chưa chắc có thể đâm rách đã có thêm mấy vết thương. Diệp Lăng Nguyệt đã như một con lươn lướt nhanh ra ngoài, đuổi theo sát đám người Nam Cửu.
Tử Đường Túc nhíu nhíu mày, nhưng ấn đường rất nhanh đã giãn ra. Hắn nhướng mắt nhìn về phía chỗ thành Tứ Phương ở phía xa. Chỉ thấy hướng của thành Tứ Phương, một luồng sóng nguyên lực càng ngày càng mãnh liệt.
Tất cả đều đã trở thành kết cục đã định. Tử Đường Túc thở dài một tiếng rồi thu lại tầm mắt, cũng không đuổi theo Diệp Lăng Nguyệt nữa, chỉ khống chế Tịch Diệt Tháp quần nhau với Yêu Dương màu đen.
Ba người Nam Cửu hòa thượng, chớp mắt liền bao vây thân thể của Vu Trọng. Người xông lên đầu tiên lại là Nhạc Mai. Nàng ta lấy Hãn Nguyệt Kiếm ra, sau lưng trăng non từ từ bay lên. Kiếm quang tựa như cá bạc đánh về phía Vu Trọng, sắp đâm thân thể Vu Trọng thành một trăm tám mươi lỗ thủng.