Diệp Lăng Nguyệt có cảm giác bị chơi xỏ, nàng không nhịn được muốn dùng tay gõ vào tấm bia ngọc ngũ nguyên đó, chắc không phải hỏng rồi chứ?
Tuy nàng không phải cao thủ Luân Hồi Cảnh nhiều tầng, nhưng dù sao cũng là Luân Hồi tứ đạo chứ bộ.
Bia đá đại ca, không có chút phản ứng nào cũng quá chơi xỏ người ta rồi đấy.
"Lại có thể là một kẻ vô dụng ngay cả Luân Hồi Chi Lực cơ bản cũng không có?"
Người đàn ông trung niên vẻ mặt cũng khó mà tin được.
Suy cho cùng biểu hiện của Tiểu Đế Tân trước đó quá kinh ngạc, Diệp Lăng Nguyệt là tỷ tỷ mà ngay cả Luân Hồi Chi Lực cũng không có, việc này cũng không thể nào nói nổi.
Người đàn ông trung niên tiến lên phía trước, giữ chặt cổ tay của Diệp Lăng Nguyệt, xem xét một phen.
Sắc mặt ông ta càng lúc càng trầm xuống, ánh mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt cứ giống như nàng là một giống loài kỳ lạ gì đó vậy.
"Trong người ngươi không có một chút Luân Hồi Chi Lực nào, tư chất như vậy mà ngươi còn dám đến Cô Nguyệt Hải tham gia tuyển chọn?"
"Ha ha, thật tức cười, thế mà lại không có Luân Hồi Chi Lực. Nếu ta là ngươi thì căn bản không dám bước lên địa bàn của Cô Nguyệt Hải."
Đám người mà Hồng Minh Nguyệt đứng đầu nhân cơ hội khiêu khích.
Hồng Minh Nguyệt đã lộ ra vẻ mặt “sớm đã biết như vậy”.
Khi Hồng Minh Nguyệt giao đấu với Diệp Lăng Nguyệt trước đó thì đã chú ý đến, trong cơ thể Diệp Lăng Nguyệt căn bản không có Luân Hồi Chi Lực.
Chỉ là không biết vì sao Diệp Lăng Nguyệt chưa đột phá Luân Hồi Cảnh mà trước đó lại có thể đánh bại nàng ta.
Hồng Minh Nguyệt nghi ngờ, trên người Diệp Lăng Nguyệt có bí mật gì đó không thể nói với người khác.
Thế nhưng, dù là có bí mật thì đã sao, không có Luân Hồi Chi Lực nhiều tầng thì không có cách nào gia nhập Cô Nguyệt Hải.
Thứ chờ đợi Diệp Lăng Nguyệt chỉ có số mệnh làm tạp dịch cả đời, trừ phi nàng ta có một ngày có thể tu luyện ra Luân Hồi Chi Lực.
Nhưng với tuổi tác của Diệp Lăng Nguyệt thì nàng đã mười lăm tuổi rồi, không có cách nào đột phá tức là không có cách nào đột phá, cả đời đều là như vậy.
Không có Luân Hồi Chi Lực?
Diệp Lăng Nguyệt cũng ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ đến một điểm, nàng căn bản chưa từng xung kích Luân Hồi Kiếp, trong cơ thể dĩ nhiên không có Luân Hồi Chi Lực.
Nhưng trong cơ thể nàng có Thiên Địa Hỗn Độn Chi Lực cao hơn Luân Hồi Chi Lực một bậc.
Cái đồ có mắt không tròng, cái gì gọi là kẻ vô dụng chứ?
Có kẻ nào ăn nói như ông ta không?
Diệp Lăng Nguyệt đang muốn nổi giận nhưng nàng lập tức lại nhớ ra.
Nàng là vì sở hữu Hỗn Độn Thiên Địa Trận mới có Thiên Địa Chi Lực.
Bảy mươi hai tầng Địa Sát Ngục và ba mươi sáu toà Thiên Canh Điện trong Thiên Địa Trận đều là vật báu, nếu vì vậy mà để lộ ra thì không biết sẽ dẫn đến sự ham muốn của bao nhiêu người nữa.
Huống hồ, trong Cô Nguyệt Hải còn có hắc thủ đứng sau ám hại nàng và Tiểu Đế Tân, trong tình huống địch ở ngoài sáng ta ở trong tối thì nàng không nên để lộ quá nhiều.
Thêm nữa, dù là trong Cô Nguyệt Hải có người nhận biết được Thiên Địa Chi Lực, nhưng linh lực trong cơ thể nàng rất hỗn tạp, chưa chắc có thể trúng tuyển.
Sau khi do dự một hồi, Diệp Lăng Nguyệt quyết định giữ im lặng.
Nhưng cứ như vậy thì điều chờ đợi nàng chính là đi làm tạp dịch.
Làm tạp dịch thì đó chẳng phải có nghĩa là phải tách ra khỏi Tiểu Đế Tân ư?
Thấy Diệp Lăng Nguyệt sắp bị dẫn đi, Tiểu Đế Tân ở một bên không nhịn được nữa.
Nó đã phát ra tiếng kêu khóc đinh tai nhức óc, trong đôi mắt lớn, nước mắt cứ giống như trân châu bị đứt dây vậy, hướng về phía Diệp Lăng Nguyệt vừa kêu vừa la.
"Phong trưởng lão, việc này làm thế nào đây? Nhóc con hình như không muốn tách khỏi tỷ tỷ của nó." La Y cũng rất lo lắng, Diệp Lăng Nguyệt làm tạp dịch sẽ bị người ta ức hiếp.
Phong trưởng lão nhìn Tiểu Đế Tân một cái, rồi nhìn Diệp Lăng Nguyệt, giữa trán giật giật.
Nhìn vào thì cặp tỷ đệ này quả thực là có tình cảm rất sâu đậm.
Nhóc con tuổi nhỏ như vậy, đúng là cũng cần có một người chăm sóc.
"Ngươi cứ ở lại trước đã, chờ lát nữa sau khi tuyển chọn kết thúc thì ta sẽ báo sự việc lên trên."
Phong trưởng lão dứt lời, bảo Diệp Lăng Nguyệt chờ bên cạnh rồi tiếp tục tiến hành tuyển chọn.
Đến lúc chập tối, tổng cộng có bốn mươi lăm đệ tử trúng tuyển làm đệ tử Hải Tinh Đảo, năm đệ tử trúng tuyển làm đệ tử Bích Nguyệt Nhai.
Điều khiến Diệp Lăng Nguyệt ngạc nhiên là, nữ tử áo vàng đó (sau này được biết tên là Phi Nguyệt) lại là một võ giả Luân Hồi Thủy Kiếp tầng bốn. Nàng ta giống với Tiểu Đế Tân, đều thành công trúng tuyển vào Bích Nguyệt Nhai, cũng chính là Nội Môn của Cô Nguyệt Hải.
Tu vi Luân Hồi Thủy Kiếp tầng bốn?
Diệp Lăng Nguyệt lờ mờ cảm thấy tu vi như vậy có hơi quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra rốt cuộc là có chỗ nào không đúng.
Sau khi xác định danh sách của cuộc tuyển chọn cuối cùng, một đoàn đệ tử Ngoại Môn bao gồm cả La Y đều được bố trí chỗ ở.
Một đám đồng bọn trước đó cũng đều mỗi người mỗi hướng.
Chuyện của Diệp Lăng Nguyệt rất nhanh cũng được báo lên trên.
Người đàn ông trung niên sau khi bàn bạc với bên trên thì cuối cùng quyết định cho phép Diệp Lăng Nguyệt mỗi tối có thể đến chăm sóc Tiểu Đế Tân, còn ban ngày thì nàng vẫn phải cùng làm việc với các tạp dịch khác.
Đây đã là việc phá lệ duy nhất của Cô Nguyệt Hải từ khi sáng lập phái nhiều năm đến giờ, vẫn là nể mặt thể chất đặc biệt của Tiểu Đế Tân.
Diệp Lăng Nguyệt cũng không còn cách nào khác, nàng không dễ gì vỗ về được Tiểu Đế Tân, lúc này mới nhìn Tiểu Đế Tân bị bế đi với vẻ lưu luyến không rời.
Năm đệ tử vào Bích Nguyệt Nhai còn cần đến bái kiến một đoàn trưởng lão bao gồm cả chưởng môn, sau khi bái sư thành công, xác định chỗ ở thì Diệp Lăng Nguyệt mới có thể đi săn sóc Tiểu Đế Tân.
Chờ sau khi đệ tử Ngoại Môn và đệ tử Nội Môn đều được đưa đi, hơn một trăm người còn lại bởi vì thiên phú không đủ nên đều trở thành tạp dịch, sẽ được phái đến các nơi của đảo ngoài Cô Nguyệt Hải phục dịch.
Diệp Lăng Nguyệt bởi vì là nữ, dáng vóc lại nhỏ, lại là người duy nhất không có Luân Hồi Chi Lực trong số tất cả những người không được tuyển chọn, vì vậy bị phân đến Cán Y Phường, cũng chính là nơi giặt áo quần thường hay nói tới.
"Lăng Nguyệt, ta bị phân đến nhà Luyện Thiết, nghe nói ở đó không xa vị trí của Cán Y Phường, nếu cô gặp việc gì khó khăn thì cứ đến tìm ta."
Hoàng Tuấn tuy vẫn có hơi ủ rũ nhưng chung quy là thanh niên nên rất nhanh đã thích ứng với sự thay đổi về mặt thân phận.
Hắn đang an ủi Diệp Lăng Nguyệt với giọng điệu đại ca.
Theo hắn thấy, Diệp Lăng Nguyệt tuy rất thông minh nhưng vóc dáng nhỏ con, lại không có Luân Hồi Chi Lực nên ở Cán Y Phường rất dễ bị ức hiếp.
"Cảm ơn ngươi, ta sẽ chú ý."
Diệp Lăng Nguyệt cười cười.
Lời nói giống như vậy trước đó La Y cũng từng dặn dò trước khi rời đi.
Những lời ấm áp này khiến cảm giác chán nản khi không trúng tuyển của Diệp Lăng Nguyệt đã vơi đi rất nhiều.
Khi đến giao lộ, nàng và đám người Hoàng Tuấn đã tách ra, cùng với hai mươi thiếu niên nam nữ có tu vi yếu nhất khác cùng đi đến Cán Y Phường.
Cán Y Phường là một khu nhà không lớn không nhỏ, điều kiện sống cũng không tốt hơn bao nhiêu so với lều trại tạm trước đó.
Dù đã là hoàng hôn rồi nhưng vừa vào Cán Y Phường thì thấy trước mắt vẫn là một cảnh tượng khí thế ngất trời.
Toàn bộ áo bẩn, đệm chăn bẩn của Cô Nguyệt Hải đều chất đống ở trong Cán Y Phường.
Trong khu nhà có tầm bảy tám chục người.
Lúc này, có người đột nhiên hét lên một tiếng.
"Có người mới tới rồi."
Những tạp dịch vốn đang vùi đầu giặt áo quần đó đều ngẩng đầu lên.
Khi nhìn thấy những người mới mặt mày xanh xao, thần sắc hoảng hốt đó thì trên gương mặt của những tạp dịch kia đều lộ ra biểu cảm quái lạ.
Đáy lòng của Diệp Lăng Nguyệt sinh ra một dự cảm không lành.