Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 109





"Hình như tôi đã hiểu một chút! Lâm Trác Úy, danh hiệu người bán hàng giỏi
nhất của anh là dùng cách này." Lý Vân Tịch rất thông minh, chỉ cần một lúc liền
từ một suy ra ba.
Người nhà họ Lý đều ngẩn ra một lúc, sau đó cũng bỗng nhiên tỉnh ngộ rồi
cùng cười ha ha.
Càng ngày càng cảm thấy...
Lâm Trác Úy này đúng là bảo bối yêu quý mà!
Cả nhà chỉ có Lý Cảnh Điềm là khó chịu nhất, cô ta là con gái út trong gia đình,
lẽ ra phải được cưng nựng nhất.
Nhập từ khóa tìm kiếm...
Lâm Trác Úy đến đây đoạt mất đi vị trí của cô ta!

Khó chịu! Thực sự khó chịu!
"Trác Úy à, sau này giúp khách hàng của bố con xem bệnh nhiều hơn! Ăn nhiều
một chút, ăn nhiều một chút."
Sau khi Trương Mẫn nhận ra giá trị của Lâm Trác Úy đã cố gắng hết sức để
tâng bốc.
Lâm Trác Úy gật đầu nhân cơ hội nói: "Có điều mẹ, bố! Phải có chứng chỉ cho
việc chữa bệnh này nếu không người ta nói con giả làm bác sĩ trung y, chuyện
con thi vào Trung tâm y học cổ truyền quốc gia, hai người xem...!"
Trương Mẫn nghe xong vỗ ngực: "Nhất định phải thi đỗ! Trong khoảng thời gian
này con không cần phải làm gì, chỉ cần chuyên tâm vào chuyện thi cử, cứ để
Vân Tịch chăm sóc con!"
"Vâng, cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt với con!"
Lâm Trác Úy có vẻ xúc động.
Hai chị em Lý Vân Tịch và Lý Cảnh Điềm đồng thời nói: "Không biết xấu hổ!"
"Nào nào nào...!Trác Úy, ăn thêm nữa đi! Món thịt lợn kho này là món tủ của
mẹ."
Trương Mẫn gắp cho Lâm Trác Úy một miếng, thực sự rất nhiệt tình.
Người một nhà đang trong bữa cơm ấm áp nhưng không ngờ...
Thảm họa sắp xảy ra!
Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!
Có tiếng gõ cửa dữ dội, cả gia đình đều ngẩn ra một lúc.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Ai mà mất lịch sự như vậy, làm phiền người khác đang ăn cơm, lại còn gõ cửa
một cách dữ dội như thế?

“Ai vậy?” Lý Hữu Phú bất mãn hét lên.
"Cháu là Triệu Bưu! Mau mở cửa!"
Ở ngoài cửa truyền đến tiếng của Triệu Bưu.
Lý Hữu Phú sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười, nhanh chóng đi ra mở cửa.
Nhìn Triệu Bưu ở cửa, cười nói: "Cháu trai, sao cháu lại đến đây? Ha ha ha...
lại còn đến tận cửa để cảm ơn, chúng tôi không nhận nổi đâu! Nhà chúng ta
còn là quan hệ gì mà đúng không?"
Trương Mẫn cũng đứng lên và lịch sự nói: "Triệu Bưu! Ăn cơm chưa? Đúng lúc
nhà chúng tôi đang ăn cơm tối, cùng ăn đi!"
Vẻ mặt Triệu Bưu trầm lặng đến mức đáng sợ nhìn Lý Hữu Phú, cậu ta mắng:
"Cảm ơn? Lý Hữu Phú, chú thực sự còn mặt mũi để nói sao! Chuyện tốt mà
con rể chú gây ra, chú không biết ngượng ngùng mà nói, cháu thật xấu hổ khi
nghe điều đó.

"
"Cái này..."
Lý Hữu Phú và những người khác nhìn nhau.
"Cháu trai, Trác Úy làm sao vậy? Ban ngày mới khám bệnh cho bố cháu đây
mà?"
"Vâng! Chính là vì anh ta khám bệnh, không biết làm thế nào mà kê nhầm thuốc
sổ cho ông ấy.

Sau khi uống xong, bố cháu mềm nhũn chân tay và bị xuống

sức, giờ đang nằm viện!"
Sau khi Triệu Bưu vội vàng nói xong, Lý Vân Tịch bị doạ tới mức sắc mặt thay
đổi, hai tay run lên.

Một tiếng oanh trong đầu, cái bát đột nhiên rơi xuống đất và
rơi thành từng mảnh.
Lý Cảnh Điềm nắm lấy cơ hội, cô ta hả hê và nhếch mép chế nhạo: "Lâm Trác
Úy! Anh chữa bệnh cho người ta thật tốt nha! Vốn dĩ chú Triệu người ta đã đỡ
hơn rồi, chớp mắt anh lại khiến chú ấy phải vào bệnh viện."
Vốn dĩ Trương Mẫn đang nổi cơm tam bành, gấp đến hoảng hốt.

Bà ấy nghe
nói như thế thì xoay người, quay lại bàn và tát vào mặt Lâm Trác Úy.
Lý Vân Tịch cũng nhanh chóng đứng lên: "Mẹ, sao mẹ lại đánh người ta!"
Lâm Trác Úy cũng lấy tay che mặt, ngơ ngác.
"Đánh người? Mẹ còn muốn giết người! Lâm Trác Úy, nhà họ Lý của tôi nợ cậu
cái gì? Cho cậu ăn, cho cậu ở, cho cậu học tập, cậu không cảm ơn thì cũng thôi
đi, đây có phải còn muốn hại chết một nhà chúng tôi đúng không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.