Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 126





Lý Vân Tịch lái xe, chuẩn bị đưa Lâm Trác Úy về nhà.

Trên đường đi cô không lên tiếng, Lâm Trác Úy cũng không nói gì.

Bầu không khí trên xe yên lặng đến đáng sợ.

Đi được nửa đường, Lâm Trác Úy mở miệng nói một câu: "Dừng lại ở phía trước đi!"
"?"
Lý Vân Tịch không hiểu chuyện gì, cô nhìn Lâm Trác Úy một cách kỳ lạ: "Làm sao? Anh muốn đi vệ sinh sao?"
"Tôi xuống xe ở đây là được rồi!" Lâm Trác Úy nhàn nhạt nói một câu.


Lý Vân Tịch nghẹn ngào không nói nên lời.

"Lâm Trác Úy! Đừng làm ầm ĩ có được không?"
"Tôi không có làm ầm ĩ! Tôi đã nói rồi, tôi không phải là con rễ nhà họ Lý của em."
Lâm Trác Úy khẳng định, và cái tát đó thực sự khiến anh đau lòng.

Lý Vân Tịch thở dài đáp một câu: "Lâm Trác Úy! Chúng ta như vậy mới thật sự thú vị sao? Chúng ta kết hôn bao lâu rồi, lại ồn ào ầm ĩ như vậy.

Anh thật sự muốn ly hôn cho đẹp mắt phải không?" Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
"Dù sao chúng ta cũng chỉ kết hôn theo thỏa thuận! Vậy thì là kiểu hôn nhân gì chứ?"
Lâm Trác Úy nói xong, tự cười nhạo một tiếng.

"..."
Lý Vân Tịch không biết phải làm sao, cuối cùng giơ tay lên nắm lấy cánh tay anh:
"Tôi đã nói! Tôi trịnh trọng xin lỗi anh, bố tôi, mẹ tôi cũng xin lỗi anh có được không? Đừng làm ầm ĩ nữa! Chúng ta về nhà đi."
"Vậy em có lo lắng về danh tiếng của mình không?" Lâm Trác Úy vừa dứt lời Lý Vân Tịch đã không thể nói thêm gì được.

"Em yên tâm đi! Sau khi ly hôn, tôi sẽ không nói chuyện này với ai đâu."
Nói xong, Lâm Trác Úy trực tiếp mở cửa xe, rồi sau đó xuống xe.

Lý Vân Tịch đứng ở đó, cắn răng nghiến lợi, nắm đấm nhỏ nhắn đang bóp lại vang lên tiếng rôm rốp.


Cuối cùng…
Cô mở cửa xe, cũng xuống xe đi theo anh.

"Được! Gả cho gà thì đi theo gà, gả cho chó thì đi theo chó! Anh muốn đi đâu, tôi đi theo anh có được không? Anh không trở về một ngày, tôi sẽ ở cùng với anh một ngày.

Anh không trở về cả đời, tôi sẽ ở cùng với anh cả đời."
"..."
Lâm Trác Úy không nói gì.

Lúc này, trên con phố nhộn nhịp, nơi hai người đứng nhìn nhau.

Thỉnh thoảng có người qua đường đi ngang qua, chỉ vào hai người bọn họ.

.

Truyện Trọng Sinh
Lâm Trác Úy nhìn Lý Vân Tịch, không di chuyển.

Cô không chịu bỏ cuộc, cứ theo sau anh như vậy.

"Haiz..."
Cuối cùng, Lâm Trác Úy bất lực thở dài một tiếng rồi mở cửa xe: "Nói rõ trước! Có thể trở về, nhưng người nhà cô không được phép nghi ngờ tôi nữa! Tôi Lâm Trác Úy và cô Lý Vân Tịch, nhất định sẽ ly hôn!"
Lý Vân Tịch sững sốt một chút, rồi sau đó mừng rỡ gật đầu.


Rất nhanh hai người đã ngồi lên xe, chạy về biệt thự nhà họ Lý.

Mới vừa bước xuống xe, hay lắm! Người nhà họ Lý đã chào đón rất nồng nhiệt!
Lý Hữu Phú và Trương Mẫn cười toe toét đứng ở cửa, chỉ có vẻ mặt của Lý Cảnh Điềm có chút khó coi.

Lâm Trác Úy vừa xuống xe, mẹ vợ Trương Mẫn đã lập tức bước đến và kéo tay anh:
"Ôi giời con rể à! Con đã trở về rồi! Chuyện lúc trước đều là mẹ sai! Mẹ xin lỗi con, mẹ thành thật xin lỗi con! Nếu con chưa hết giận thì tát mẹ hai cái để trút giận cũng được."
Lời nói này...!
Lâm Trác Úy có hỗn thì cũng không thể đánh được phải không?
Lý Hữu Phú cũng nở nụ cười, liên tiếp nói: "Trác Úy à! Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Người một nhà đoàn tụ chỉnh tề hết thảy."
Lâm Trác Úy nhìn người một nhà của cô, vừa chăm chú nhìn Lý Vân Tịch.

Cuối cùng, thờ dài rồi gật đầu một cái.

Trương Mẫn kéo con gái nhỏ Lý Cảnh Điềm một cái và nói: "Tiểu Điềm, đừng có ngẩn người như vậy chứ! Chồng của chị con đã trở về rồi, sao không chào hỏi đôi câu?"
Lý Cảnh Điềm cố nặn ra nụ cười rồ nói: "Thật xin lỗi, anh rể! Chuyện lúc trước là tôi sai, tôi không nên nói những lời đó với anh.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.