Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 150





Trần Nhược Liễu ở bên dưới nhìn một lúc thì sợ đến mức che kín mặt.

Quả thực cô ấy không dám nhìn nữa, nếu thoa một loại kịch độc không bình thường lên mặt một cô gái thì sẽ biến thành như thế nào?
Cô ấy cũng là một cô gái!
Trong lòng Trần Nhược Liễu rất rõ ràng, đối với bất kỳ một cô gái nào, hủy dung là một điều tàn nhẫn nhất trên thế giới!
Cô ấy quay đầu, không dám nhìn thẳng, căng thẳng kéo Trần Biển Thước.
"Ông nội...!Ông nói Lâm Trác Úy có phải đang làm loạn hay không? Thứ đang ở trong tay anh ta thật sự có thể trị hết bệnh cho con gái đầu nhà họ Trương sao?"
Đừng nói là cô ấy, chính là Trần Biển Thước cũng đang e ngại.

Ông ta mờ mịt lắc đầu một cái, nhìn thẳng lên đó rồi thở dài nói: "Ông cũng không rõ! Có thể ông nội thật sự già rồi, giang sơn có người tài thay mặt, thế hệ mới thay thế hệ cũ! Nhưng cách chữa bệnh này thì chưa bao giờ nghe.”
"Ôi! Con chỉ sợ đến lúc đó, bệnh không thể chữa được mà còn làm hỏng mặt con gái nhà người ta thì rất phiền phức!”
Trần Nhược Liễu liếc lên chột dạ nói câu.

Những người Trung y kia lại đang khoanh hai tay trước ngực, từng người cười trên sự đau khổ của người khác, chờ xem kịch vui.

Truyện Cổ Đại
Với loại thuốc mà Lâm Trác Úy kê đơn, anh cũng chỉ có thể lừa được người không hiểu gì như Trương Thắng Bưu.
Đổi thành người có hiểu biết một chút, thì hỗn hợp ngô công tán với nhiều hạc đỉnh hồng ở một chỗ như vậy thì có thể sánh với thạch tín, những thứ này có thể trị bệnh sao?
Đừng làm trò cười cho thiên hạ nữa!
Nếu như bôi thuốc này lên mà con gái nhà họ Trương không bỏ mạng thì cũng coi như cô ấy có mạng lớn.

Dưới sự chú ý của mọi người, Lâm Trác Úy bưng chén hỗn hợp có thể so sánh với axit kia, dùng muỗng múc lên một chút rồi bôi trực tiếp lên người cô con gái đầu nhà họ Trương.

Nhưng vào lúc này...
Một cảnh tượng khiến mọi người sửng sốt đã xảy ra!

Chỉ nghe một tiếng la thất thanh...
Trước khi Lâm Trác Úy bôi cái thứ "độc thêm độc" này lên mặt cô ấy, thì cô con gái nhà họ Trương đã hoảng sợ mà hét lên.
Rồi sau đó, thân thể cô ấy nhanh nhẹn như khỉ, chồm lên nhảy ra xa ba, bốn thước.

Lúc này, thân thể cô con gái họ Trương đã khỏe mạnh, chân có thể chạy, có thể nhảy, có thể bước đi.
Cảnh tượng này đột nhiên thay đổi, tất cả mọi người đều trở tay không kịp!
Mới vừa rồi đám người này còn cười trên sự đau khổ của người khác, chờ đợi xem kịch vui, thoáng cái đã đứng bất động tại chỗ.
Họ đứng đó nhìn con gái họ Trương đã mạnh khỏe như cọp thì trợn mắt, há mồm, suýt chút nữa thì cằm cũng rơi xuống mặt đất.

Chết tiệt! Không phải chứ?
Khỏe rồi?
Con gái đầu nhà họ Trương khỏe lại rồi?
Chuyện này...
Chuyện này...
Đây có phải là phép màu không?
Tất cả mọi người ở đó bởi vì rất giật mình, cho nên nhất thời đứng chết trân tại chỗ, cũng không dám thở mạnh.
Đến nỗi bên trong khán đài yên lặng khủng khiếp, như thể có thể nghe thấy tiếng của một cây kim rơi xuống!

Lâm Trác Úy mỉm cười, bình tĩnh để “độc dược” trong tay xuống, hơi nhún vai: "Tôi mới vừa nói cái gì? Bảo đảm bôi cái này lên thôi là bệnh của cô ấy sẽ được chữa khỏi!”
Dứt lời, mọi người có mặt ở đó mới phản ứng được.
Tất cả mọi người đều hét lên như ong vỡ tổ!
Khỏe rồi?
Lâm Trác Úy thật sự đã chữa hết bệnh cho con gái nhà họ Trương trong vòng vài giây.
Rốt cuộc anh làm thế nào vậy?
Điều này thật không thể ngờ!
"Trời ạ! Cứ cho tên Lâm Trác Úy là một đồ đồng, không ngờ lại là một đồ vàng?"
"Rốt cuộc cậu ta làm thế nào mà chữa được vậy?"
"Quan trọng là tôi vừa rồi tôi thấy, thuốc này chưa dính vào người của cô gái ấy đúng không?"
"Kỳ lạ! Thật là kỳ lạ!"
Những người có mặt ở đó bàn luận sôi nổi khiến cho con gái đầu nhà họ Trương đỏ mặt cúi đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.