Rất nhanh, chiếc xe Maybach chạy như bay trên đường, vượt qua một số đèn đỏ ở giữa.
Không bao lâu sau… Bọn họ đã đến được bên trong của bệnh viện.
Lâm Trác Úy buông thòng tay cà lơ phất phơ đi vào trong bệnh viện.
Giờ phút này, Lý Vân Tịch nằm đó, cả cơ thể suy yếu đến không chịu được.
Vừa trải qua vòng tra tấn đầy đau đớn, một lúc sau cô ta đã bình tĩnh lại nên có cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút.
Trương Mẫn, Lý Cảnh Điềm, Trương Luân nóng lòng đi tới đi lui.
Trong chốc lát, khi thấy Lâm Trác Úy đến, cả nhà cô ta nhanh chóng tiến đến và nói to:
"Thần y Lâm! Mau đến xem cho con gái của tôi với.
”
“Đúng rồi đúng rồi! Trước lúc đó không có chuyện gì xảy ra, đang yên đang lành tự nhiên xuất hiện triệu chứng.
”
Dáng vẻ bàn tán sôi nổi của bọn họ làm cho Lâm Trác Úy thấy buồn cười.
“Tôi đã nói trước rồi mà! Các người không tin!” Còn đuổi tôi ra khỏi nhà, hai mươi đồng tiền xe cũng không đưa tôi.
Chậc chậc! ” Anh vừa dứt lời, làm đụng chạm đến Lý Cảnh Điềm, Trương Mẫn khiến mặt mày họ đỏ tới tận mang tai.
Trương Luân có chút không thoải mái nên đứng dậy nói to:
"Tên họ Lâm kia! Được rồi, coi như anh có chút bản lĩnh.
Anh đừng nhiều lời, nói thẳng giá đi, bao nhiêu thì mới chịu cứu Vân Tịch?” “Một đồng tôi cũng không thèm!” Câu nói này của Lâm Trác Úy làm mọi người vui vẻ.
Nhưng rất nhanh, anh chỉ tay vào Lý Vân Tịch đang nằm trên giường, “Nhưng phải gả cô ấy cho tôi!” Nói xong, cả đám người hoàn toàn cứng đờ.
Lý Vân Tịch đang nằm bất động để ổn định tinh thần cũng trừng đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý phản đối.
Trương Luân giận tím mặt, anh ta nhảy dựng lên nắm lấy cổ áo của Lâm Trác Úy định vung nắm đấm.
"Tên họ Lâm này! Con mẹ nó! Rượu mời không uống thích uống rượu phạt! Anh cho rằng mình biết chữa bệnh là giỏi à? Cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga, sao anh không ăn chút phân heo ngâm nước coi lại chính mình đi?“ “…” Lâm Trác Úy không nói một lời.
Trương Luân càng tức giận hơn, “Tôi biết nhà anh ở đâu! Tôi cảnh cáo anh, nếu không chữa khỏi cho Vân Tịch, tôi sẽ làm cho cả nhà anh sống không yên thân trong cái thành phố Lâm Giang này đâu.
”
Anh ta vừa dứt lời, Lâm Trác Úy tỏ vẻ khinh thường.
Anh đưa tay lên hơi dùng lực nhéo vào cổ tay anh ta một cái.
A! Trương Luân kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết, nhìn thấy cổ tay đỏ tím của mình, anh ta gào nói:
"Buông… Buông ra… Anh buông ra! Mẹ nó! Tôi sẽ giết chết anh!” Những năm gần đây, Lâm Trác Úy ở bên cạnh bảo vệ lão A nên đánh nhau cũng không ít.
Bình thường có bốn năm đại hán, anh còn không thèm để vào mắt! Anh dùng lực đẩy mạnh, Trương Luân chao đảo rồi ngã xuống ngay tức khắc.
Rồi sau đó… Trương Luân tuyệt vọng cầm bàn tay của mình và không ngừng thổi vào nó “Đây chính là điều kiện của tôi, mọi người không đồng ý, tôi cũng không còn cách nào khác! Cứ vậy đi.
Tạm biệt!” Nói xong, Lâm Trác Úy quay đầu đi luôn.
Lý Hữu Phú lập tức hốt hoảng, ông ta há mồm hét lên:
"Thần y Lâm! Xin cậu đợi chút.
”
Lâm Trác Úy đứng lại.
Lý Hữu Phú thở ngắn than dài kêu to:
"Thần y Lâm! Xin cậu đó! Cậu hãy phát lòng từ bi, cứu con gái đi! Cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho cậu hết, nếu không được nữa thì tôi dùng cả nửa gia sản tập đoàn Thịnh Thế đổi với cậu được không?” “Cái gì?” Trương Mẫn, Lý Cảnh Điềm trợn to mắt.
Dùng nửa gia tài tập đoàn Thịnh Thế để đổi sao? Để cái tên thầy thuốc lang băm dơ bẩn này chữa bệnh ư?
“Hữu Phú, anh điên rồi sao?” Trương Mẫn hét lên.
Hữu Phúc nhìn vợ một cái rồi gào một tiếng:
“Chẳng lẽ em có cách hay hơn sao? Hay là nói, bệnh con gái chúng ta không chữa được nữa?” “Đây…” Trương Mẫn vô cùng bất lực.
Lý Vân Tịch đau khổ nhắm mắt lại, cô ta hiểu rất rõ, tập đoàn Thịnh Thế là của ông nội để lại cho bố, đó là tâm huyết cả đời của bố.
Đột nhiên phải mất một nửa vì mình sao? Nghĩ đến đây, cô ta yếu ớt mở miệng thở dốc rồi bất lực nói ra hai chữ: