Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 167





Ai mà ngờ được rằng bà ấy lại không tin, tuôn ra một câu tức chết người không đền mạng:
“Lần trước có một phòng khám nhỏ, bọn họ chữa bệnh làm chết người, cuối cùng còn không phải bỏ của chạy lấy người!"
Sắc mặt Lâm Trác Úy xanh mét, có lòng tốt cho thuốc mà còn bị ghét bỏ?
Anh thật muốn lập tức đoạt thuốc lại, để bà ấy đi tìm “thuốc nào bất tử” ấy.
Kết quả thì đúng lúc này...!
"Thím Lý, bà chạy đi đâu rồi? Tôi đi khắp nơi tìm bà đấy.

Sao thím lại còn chạy tới phòng khám này thế?"
"Thím Trần à! Tôi đợi bà cả một hồi lâu, quả thật là chán quá rồi.


Nhìn thấy gần nhà có phòng khám mới mở nên đến đây góp vui ấy mà."
Sau khi bà ấy nói xong, thím Trần vội vội vàng vàng chạy tới, ngay lập tức túm lấy thím Lý:
“Đi đi đi! Đừng có khám bệnh ở mấy phòng khám này, bọn họ đều hại người cả đấy.

Thu phí cao thì không nói, quan trọng là không chữa khỏi bệnh cho bà đâu, cứ thích cho bà kéo dài mạng sống thôi."
"Tại sao vậy?"
"Như thế bà mới không ngừng đến đây khám bệnh, không ngừng đến đây cúng tiền cho bọn họ."
"Mẹ ôi! Xấu xa như thế à?"
"Đúng vậy đấy!"
Cuộc đối thoại của hai bác gái này khiến Lâm Trác Úy tức đến sắp điên lên rồi.
Nhưng câu nói tiếp theo của thím Lý lại khiến Lâm Trác Úy vui mừng quá đỗi.
"Nếu bà muốn khám bệnh thì tôi giới thiệu cho bà một chỗ! Thần y Lâm bày quầy hàng vỉa hè.

Bà không biết đấy thôi, cậu ấy rất tinh thông y thuật, lại còn đặc biệt quan tâm chăm sóc mấy người già cả như chúng ta, thu phí cũng rất hợp lý.

Một gói thuốc! Đảm bảo bà uống hết thuốc thì bệnh cũng hết."
Lâm Trác Úy suýt chút nữa đã bật cười!
Thì ra là gieo nhân gì, gặt quả nấy.
Trước kia anh thương xót cho những người già này, bây giờ trái lại danh tiếng vang xa, đã trở thành người có tiếng tăm rồi.

"Thế nhưng chẳng phải thần y Lâm đã rất lâu không bày quầy hàng rong rồi hả?"
"Haiz, đúng vậy! Một người tốt như thế, quầy hàng bị cấm hoạt động rồi.

Cũng không biết lúc nào mới có thể gặp lại cậu ấy."
Thím Lý vừa nói dứt lời, Lâm Trác Úy liền bật cười: “Dì à, thần y Lâm mà dì muốn tìm không phải đang ở ngay đây sao?"
Vừa nghe thấy thế...!
Dì Lý đó lập tức sửng sốt, sau đó chăm chú nhìn Lâm Trác Úy.

Bà ấy lấy từ trong người ra một hộp kính rồi đeo kính lên, sau đó mới quan sát thật kỹ.
"Má ơi! Thật sự là thần y Lâm này.

Sao cậu lại chạy đến đây mở phòng khám rồi?"
"Ha ha...!Dì à, lúc nãy dì cũng nói rồi, quầy hàng của cháu bị cấm hoạt động rồi.

Cháu không mở phòng khám thì có thể làm gì chứ?"
Lâm Trác Úy vừa nói xong, dì Lý liền vỗ mạnh vào đùi, cực kỳ vui mừng: “Đúng! Thím Trần này, cậu ấy chính là thần y Lâm mà tôi nói đấy, bà xem bệnh ở chỗ cậu ấy là đúng đắn rồi."
Nói đến đây, bà ấy liền lấy điện thoại ra rồi vội vàng nói: “Tôi phải gọi ông già nhà tôi nhanh chóng tới đây bốc thuốc mới được.

Ha ha...!Bà không biết đấy thôi, ông già nhà tôi ngày nào cũng kêu xương sống thắt lưng đều đau.


Thần y Lâm kê một đơn thuốc, sau khi cho dán thuốc cao thì bây giờ thắt lưng đã hết mỏi, chân cũng không đau nữa, đi lên tầng năm cũng chả tốn bao công sức nha!"
"...”
Nếu không phải dì Trần quen biết dì Lý thì bà thật sự cho rằng bà ấy đang quảng cáo theo kiểu lừa gạt đấy.
Kết quả, sau một cuộc gọi của dì Lý thì chồng bà ấy cùng một loạt các cô các bác đều được gọi tới đây.
Sau khi bọn họ đến đây, vừa thấy thật sự đúng là thần y Lâm thì tất cả đều vui mừng hớn hở.
Bọn họ lại tiếp tục kêu gọi bạn bè người thân đến, một truyền mười, mười truyền trăm.
Những người từng đến tìm Lâm Trác Úy khám bệnh khi anh mở quầy hàng trên đường phố đều lũ lượt chạy đến đây.
Người xưa có câu, hữu xạ tự nhiên hương, may mà trước đây Lâm Trác Úy lần lượt tích góp danh tiếng từng chút một, bằng không thật sự phải đi ăn xin rồi.
Cứ như thế, việc làm ăn của Lâm Trác Úy chính thức bắt đầu!
Con người đều là loại sinh vật sống theo đám đông, người ở gần đây biết có một “Hội quán y học cổ truyền", nhưng nơi này vừa mới khai trương nên ai cũng không tin tưởng.
Bất thình lình...!
Nhìn thấy nhiều người như thế đến xếp hàng, kéo một hàng dài đông đúc.
Có mấy ông bà già, bác trai bác gái rảnh rỗi không có việc gì làm cũng hết sức tò mò, vừa nghe nói thế thì mỗi một người đều cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Đến cuối cùng...!
Bọn họ cũng thành công bị tẩy não, từng người từng người một gia nhập vào trong đội ngũ xếp hàng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.