Chính là tình địch của Lâm Trác Úy đó! Anh họ của Lý Vân Tịch, người vẫn luôn thầm mến vợ anh.
Cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào, vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà Lâm Trác Úy tới đây ở rể, hy vọng của anh ta cũng cứ thế bị dập tắt.
Theo lý mà nói thì anh ta không nên đến đây, thế mà trong thoáng chốc lại mò tới diễu võ giương oai rồi.
Trên bàn ăn có đặt bánh quẩy, sữa đậu nành, cháo trứng muối thịt bằm, người làm trong nhà đều bận trước bận sau.
Một nhà Lý Hữu Phú đang nói nói cười cười với Trương Luân.
Lý Vân Tịch chống tay, cô vẫn luôn trông ngóng, câu được câu không đáp lời mọi người.
Vừa nhìn thấy Lâm Trác Úy bước đến, Trương Mẫn liền lập tức phàn nàn: "Lâm Trác Úy! Cậu làm trò quái quỷ gì thế? Lúc ở nhà cậu đều lười biếng thế này hả? Cậu nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Muốn cả nhà ngồi đợi một mình cậu, cậu không thấy ngượng à?" Inhảy •hố tr uy ện tại Ị nhayho.
com Ị
Nhập từ khóa tìm kiếm!
Trương Luân bắt lấy cơ hội, thừa cơ trả đũa: "Có những người nha! Cho rằng gả vào gia đình giàu sang thì liền có thể hưởng thụ phú quý.
Vậy mà cũng không biết cảm tạ, không nghĩ lại xem bản thân trước kia có thân phận gì?"
Lâm Trác Úy lúng túng cười, cái cụm từ "gả vào gia đình giàu sang" này khiến anh cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Lý Vân Tịch thở dài một tiếng rồi nói: "Mẹ! Hôn lễ ngày hôm qua, Lâm Trác Úy lần lượt thay con chặn rượu, anh ấy uống có hơi nhiều rồi! Không phải anh ấy muốn lười biếng ngủ nướng đâu.
"Đừng có cười đùa cợt nhả với tôi, sau này cậu có tính toán gì không? Theo dõi trang nhảy •hố •truyện -Ịnhayho.
comỊ nhé? Sắp xếp như thế nào? Dù sao thì cũng không thể cứ ngây ngốc ở trong nhà rồi để Vân Tịch nhà tôi nuôi cậu đấy chứ?"
Mặc dù lời này của Trương Mẫn không dễ nghe nhưng cũng là sự thật.
Nào có chuyện để vợ nuôi chồng chứ? Vậy thì khó nghe biết mấy! "Mẹ, mẹ yên tâm đi, đến lúc đó quầy hàng vỉa hè của con cũng có thể nuôi sống chính bản thân mình đấy.
"Cái gì? Quầy hàng vỉa hè? Cậu còn chê nhà họ Lý chúng tôi chưa đủ mất mặt hay sao hả?"
Câu nói của bà ta khiến Lâm Trác Úy cảm thấy không thoải mái.
"Mẹ! Con tự mình bày quầy hàng vỉa hè, sống bằng chính sức của mình, như thế nào lại mất mặt?"
"Nói nhảm! Tốt xấu gì thì cậu vẫn còn treo cái danh con rể nhà họ Lý, cậu chạy đi bày quầy hàng trên vỉa hè.
Cậu không cần mặt mũi, nhưng thể diện nhà họ Lý chúng tôi lại mất hết!"
"! " Lâm Trác Úy vô cùng buồn bực.
"Được rồi, mẹ! Mẹ bớt nói mấy câu đi.
" Lý Vân Tịch vội vàng khuyên giải mẹ mình.
Giờ phút này, tròng mắt Trương Luân liền xoay chuyển, anh ta vội vã tiến lên nịnh bợ.
"Haiz, Lâm Trác Úy! Hay là anh đến chỗ tôi làm việc đi, tôi trả cho anh bốn nghìn tệ một tháng, thấy thế nào?"
Lâm Trác Úy nghe xong lời anh ta nói thì tức giận.
Cho dù anh không có khí phách thì cũng không đến nỗi tới làm việc ở chỗ tình địch đâu.
"Cảm ơn! Bản thân tôi đã có cách, không cần phải như vậy.
"
"Haiz!
Tôi nói con người anh thật là, tôi có lòng tốt giúp anh, sao anh lại không biết điều như vậy?"
Trương Luân lập tức bị cắn ngược lại khiến cho Lý Hữu Phú và Trương Mẫn lúng túng, cảm thấy có chút bẽ mặt.
"Lâm Trác Úy, cậu nói chuyện với anh họ cậu kiểu gì thế?"
Lý Hữu Phú nhịn không được nói chen vào.
Lý Vân Tịch tiếp tục thở dài, chỉ đành bất đắc dĩ lên tiếng: "Bỏ đi! Bố, công ty nhà chúng ta cũng không phải không có việc làm! Cứ tùy tiện tìm cho Lâm Trác Úy một việc đi.
" Cô vừa nói dứt lời, Lý Cảnh Điềm liền lẩm bẩm: "Vậy! Vậy không phải là đang bám váy vợ sao?"
"! "
"! " Người một nhà đều trầm mặc.
Thành thật mà nói, nếu không phải vì Lý Vân Tịch còn phải chữa bệnh, một nhà bọn họ thật sự không muốn phản ứng với đồ bỏ đi này.
Cả nhà ăn sáng xong, Lý Vân Tịch liền tóm lấy Lâm Trác Úy đến công ty.