Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh

Chương 24: Mất trí nhớ tạm thời



Lần nữa bị đem từ không gian này qua không gian khác, Y Vân cũng đã chuẩn bị tinh thần, tuy có hơi choáng váng nhưng không sao, địa điểm lần này là tại phòng của nàng. May mắn a! Trên người nàng vẫn mặc đồ hiện đại, nếu lúc đó xuất hiện ở ngoài đường, không gây chú ý mới là lạ.

Xoay người đi đến tủ lấy một bộ quần áo, nàng nhanh nhẹn tháo bỏ bộ váy, mặc vào bạch y. Tuy tiếc nuối nhưng được gặp cha mẹ nàng một lần cũng mãn nguyện, đẩy cánh cửa phòng đang khép chặt, Y Vân bước ra vừa vặn gặp phải Thu Yên.

"Tiểu thư! Một tuần này người đi đâu vậy? Em tìm người đến phát điên mất!" không nói hai lời, Thu Yên nhào lên ôm lấy nàng, khóc lóc kể lể.

Ra là sau khi nàng xuyên về hiện đại, phụ thân, mẫu thân, ca ca còn có bốn nha đầu đi theo nàng liên tục ngày đêm tìm kiếm, cơ hồ sắp lục tung Hoả Vũ. Tội lỗi a! Vì tránh để phiền toái nàng liền tìm một cái lý do hết sức củ chuối: trên đường gặp bạn, đuổi theo sau đó bị lạc trong rừng.

------------------------------------------

Hai tháng lại trôi qua, giờ đang là vào hè, trời nóng oi bức, dù vậy vẫn có một kẻ bất chấp trời nóng liền đi đến phủ Chiến vương, không ai khác chính là Y Vân.

Đến cửa phủ nàng gặp được Ám Nhất liền nhờ hắn dẫn nàng vào, nơi Quân Hàn Kỳ ở là Trúc Thanh Các, bày trí rất trang nhã nhưng không mất đi uy nghiêm, phía sau là rừng trúc xanh ngát.

Y Vân bình thản nhìn quanh đánh giá, đúng là chủ nào vật nấy, cả nơi ở cũng bố trí như tính tình của hắn. Lúc trước đi đến phủ Quân Hàn Kỳ còn có vẻ gấp, hiện tại Y Vân liền thả chậm tốc độ, chậm rãi đi đến trước cửa phòng sau đó nâng tay đẩy cánh cửa đang khép chặt. Liếc mắt liền thấy Quân Hàn Kỳ sắc mặt không tốt nằm trên giường mà bên cạnh hắn là một cô nương áo màu lục đang chăm sóc hắn.

Chuyện đang diễn ra Y Vân có nghe nói, đại khái là Quân Hàn Kỳ trên chiến trường bị thương được một cô nương tên Bích Liễu cứu, sau vì để cảm tạ hắn liền mời cô nương đó về nhà.

Y Vân gật đầu với Bích Liễu, nàng ta cũng rất thức thời nhanh chóng lui xuống. Hai mắt Y Vân thâm trầm, nàng bước đến ngồi bên cạnh giuờng. Tay nàng sờ cổ tay Quân Hàn Kỳ bắt mạch cho hắn, lần nữa Y Vân lại phát hiện ra hắn trúng cổ trùng, trên đầu có chỗ máu tụ lại có khả năng sẽ mất trí nhớ.

Xong xuôi nàng nhìn lên xà nhà, bên trên cũng có ám vệ là Ám Nhị. Nàng vẫy tay bảo hắn xuống.

"Ám Nhị, ngươi kể lại cho ta nghe xem tình hình của vương gia lúc ở chiến trường thế nào!"

Ám nhị ngưng thần suy nghĩ, "Hồi vương phi, lúc đó chúng ta đang bị bao vây, thuộc hạ đứng cách gia không xa. Lúc đầu gia chiếm thế thượng phong, song sắc mặt gia bỗng chốc liền không tốt, thuộc hạ bị cầm chân không thể qua hỗ trợ được, sau đó gia bị ép đến một nơi cách thuộc hạ khá xa, thuộc hạ cũng không biết xảy ra chuyện gì, khi trở về gia đã có bộ dạng thế này."

Quả nhiên! Cổ trùng là bị trúng trước khi ra chiến trường. Trùng này khi vận nội lực sẽ phát tác, đau đớn thấu xương, hơn nữa sẽ ăn mòn dần nội tạng. Hiện giờ chỉ còn cách giải cổ trùng, nếu không hắn vận nội lực lần nữa không chừng là chết không toàn thây.

Nghĩ nghĩ, Y Vân liền viết ra một đơn thuốc đưa cho Ám Nhị, dặn dò hắn đi nấu thuốc này. "Nhớ đừng để ai động tay động chân, bốc thuốc xong liền liền đốt đơn thuốc này."

Sau khi Ám nhị đi, Y Vân liền đỡ Quân Hàn Kỳ ngồi dậy, thi châm trên người hắn. Tạm thời nàng chỉ có thể đưa cổ trùng vào thời kỳ ngủ đông, để bảo toàn tính mạng của hắn. Dù sao ở đây cũng rất an toàn, bên ngoài theo như Y Vân nhìn sơ qua cũng có hơn ba chục ám vệ xung quanh, không sợ bị quấy nhiễu khi châm cứu.

Còn phần nữ nhân tên Bích Liễu kia có nhiều điểm khả nghi, đầu tiên là nàng ta có võ công, hơn nữa rất tốt, cước bộ của nàng ta rất vững vàng, trên tay còn có vết chai do cầm kiếm. Một cô nương một thân, một mình sống ở biên cương lại có võ công cao thâm, quần áo lại là tơ lụa tuy không phải thượng đẳng nhưng cũng rất tốt, còn nữa quanh thân nàng ta tuy đã bị che dấu nhưng ẩn ẩn vẫn có thể cảm nhận được lệ khí, kiếp trước làm sát thủ giết người nàng trên hết rất quen thuộc loại lệ khí này. Cần phải chú ý thật kỹ nữ nhân này.

Đôi mày Y Vân chau lại rồi giãn ra, nàng đem Quân Hàn Kỳ đỡ hắn nằm xuống sau đó chỉnh lại góc chăn.

Chợt, Quân Hàn Kỳ mở mắt!

Bàn tay đáng thương của Y Vân lần nữa bị hất ra, Quân Hàn Kỳ lạnh băng nhìn nàng thấp giọng quát.

"Ngươi là kẻ nào?"

Cái tình tiết này sao cứ lặp đi lặp lại hoài vậy! Y hệt lần đầu tiên Y Vân cứu Quân Hàn Kỳ.

Ám Nhị tay bưng chén thuốc vừa sắc bước vào, hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vương gia và vương phi nhà mình, đây là có chuyện gì? Sao gia lại hất tay vương phi?

"Vương phi?" Ám Nhị khó hiểu nhìn Y Vân.

Nàng không trả lời, đi đến trước mặt Ám Nhị đoạt lấy chén thuốc sau đó quay đầu, hai mắt nảy lửa, cực kì thô bạo đưa chén thuốc tới trước mặt Quân Hàn Kỳ, ra lệnh: "Uống!"

Quân Hàn Kỳ đang ngây ngẩn vì hai chữ "vương phi" của Ám Nhị, như một hành động của bản năng, hắn vươn tay tiếp nhận chén thuốc, ngoan ngoãn uống hết.

Nhân lúc Quân Hàn Kỳ không để ý, Y Vân điểm huyệt ngủ của hắn, nàng đem chén thuốc đã hết đưa cho Ám Nhị, giải thích: "Hắn bị trúng cổ trùng, lại mất trí nhớ tạm thời!"

Đem cái vòng mà Thái Hậu tặng nàng và miếng huyết ngọc đính ước tháo ra. Y Vân đặt nó trên cái bàn bên cạnh, nàng dặn dò Ám Nhị: "Thuốc kia ngươi mỗi ngày sắc cho hắn uống, nếu hắn không muốn uống cũng phải uống. Còn về phần mất trí nhớ thì để hắn tự mình nhớ ra!"

Ám Nhị nghẹn họng nhìn Y Vân, vuơng phi người chữa bệnh gì kì vậy! Chỉ chữa một bệnh, còn phần trí nhớ lại không chữa.

Bỏ mặc Ám Nhị đang nghẹn họng trân trối, Y Vân vô trách nhiệm đi ra khỏi phòng, nếu ở lại đó Quân Hàn Kỳ tỉnh dậy, nàng sợ mình không kiềm chế được cảm xúc muốn đánh người mà đánh hắn.

------------------------------------------

Hai hôm sau tại đại điện, Y Vân một thân bạch y, đầu vấn một kiểu đơn giản cài thêm một cây trâm Hồ Điệp, nàng đứng đối diện Quân Hàn Kỳ, hắn toàn thân cẩm bào màu tím, thương thế nhìn qua cũng đã đỡ hơn.

Hơi nhún người Y Vân nhìn Quân Hàn Anh: "Hoàng thượng, Chiến vương gia hiện nay đã mất trí nhớ cùng với thần nữ hai người chúng thần chẳng có tình ý gì. Mong Hoàng thượng rút lại hôn ước."

Quân Hàn Anh khó xử "Chuyện này..."

Quân Hàn Kỳ tuy mất đi trí nhớ nhưng đó chỉ là một phần nhỏ cùng chuyện của Y Vân, tuy nghe nói trước khi mất trí nhớ hắn từng thích nàng, nhưng hiện tại hắn không nhớ, mà nàng cũng muốn huỷ hôn, vật mẫu hậu và mình đưa cho nàng cũng trả lại rồi, vậy thì cũng nên thành toàn cho nàng.

Trong lòng tuy có chút khó chịu nhưng Quân Hàn Kỳ vẫn duy trì lạnh nhạt: "Hoàng huynh, đệ và quận chúa cũng không có cảm tình gì. Hôn ước này nên huỷ!"

"Được!" Quân Hàn Anh thở dài nói, đây vốn là một mối nhân duyên tốt hoàng đệ giờ phút này lại mất trí nhớ, đáng giận là quên ai không quên lại quên mất đệ muội (YV), đây là cái vận mệnh gì a!

Y Vân khom người nói tạ ơn sau đó lui xuống. Quân Hàn Anh nhìn Quân Hàn Kỳ sâu kín nói: "Đệ sẽ hối hận!"

Quân Hàn Kỳ im lặng xoay người rời đi.

Hôm sau Quân Hàn Anh chiêu cáo thiên hạ, Chiến vương gia và Quân Dao quận chúa tâm không cùng một chỗ, nay vì hạnh phúc hai người liền thu hồi hôn ước. Xem ra không ít cô nương vì thế mà vui mừng.

Mà Y Vân lại giả bệnh, đóng chặt cửa Tử Vân viện, nàng phân phó Thu Yên quay về quản lý Huyết Phượng Môn, Minh Châu đi điều tra về Bích Liễu. Đằng San và Hà Hi lại ở Tử Vân viện đối phó mọi người.

---------------------------------------

Thành Cao Lập, kinh đô Thiên Vận quốc.

Trên đường lớn, Y Vân toàn thân tử y, đầu đội đấu lạp, cưỡi ngựa ngày đêm chạy đến kinh thành, chuyến đi này mục đích của nàng là đến một chi của Huyết Phượng Môn. Chi nhánh này vốn cũng không đặc biệt, chỉ là nơi này canh giữ một vật quan trọng: Cổ vương.

Lúc bắt đầu thật sự Y Vân cũng rất ít tiếp xúc với cổ trùng, năm đó là nàng may mắn gặp được một lão gia hỏa, lão nhân liền truyền thụ cho nàng một thân y thuật cùng công phu xuất thần nhập hóa, tiện tay lão nhân cũng cho nàng một cổ vương. Sau đó lão nhân cũng đi vân du tứ hải rồi.

Nhắc tới chuyện cũ bất giác nàng mỉm cười lắc đầu, đến trước cửa Huyết Phượng Môn, nàng lấy ra một cái lệnh bài xác nhận sau đó liền theo trí nhớ đến mật thất.

Bên trong mật thất cũng rất bình thường, bốn phía là vách tường, trung tâm là một pháp trận, ở giữa chính là một cổ vương đang ngủ say. Nàng nhanh chóng phá giải pháp trận phong ấn, thu cổ vương vào một lọ thuỷ tinh.

Xong xuôi, Y Vân bước ra ngoài mật thất vừa vặn một nữ tử cũng tiến về phía nàng.

Nàng ta cung kính khom lưng, hành lễ: "Môn chủ!"

Y Vân gật đầu, đáp lại: "La Mị, ngươi vẫn tốt chứ?". Bốn năm trước trong một lần vô tình Y Vân vì thích tính cách của một nữ tử thanh lâu liền chuộc nàng. Nàng ta rất nhanh quy phục Y Vân, sau vì để quản lí môn phái, nàng ta liền đến Thiên Vận đưới tư cách là trưởng lão của môn phái.

La Mị người như tên mang theo vẻ đẹp yêu mị chết người, nàng ngẩng đầu, hai mắt cảm kích nhìn Y Vân "Đa tạ môn chủ quan tâm La Mị". Nếu để ý có lẽ sẽ thấy sâu trong mắt nàng có một tia ái mộ. Không sai, La Mị chính là thích Y Vân, không phải thích nữa mà là yêu, yêu sâu đậm! Nhưng là nàng sợ môn chủ phát hiện ra phần tình cảm không nên có này nên mới dùng vỏ bọc một kẻ kính ngưỡng Y Vân để che dấu.

Y Vân thở dài, đáy mắt phức tạp, thông báo cho La Mị địa điểm nàng ở. Có một số việc dù biết cũng phải giả vờ như không biết, cũng như tình cảm của La Mị đối với nàng, nàng không thể nhận huống chi là đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.