Thần Y Lạnh Lùng Của Vương Gia Băng Lãnh

Chương 33: Có còn tính không?



Thiên a!

Chu Tước, Bạch Hổ, Thanh Long hàm răng đã kéo dài tới đất. Mẫu thân ơi! Cứu con! Chuyện gì đang diễn ra vậy?!

Huyền Vũ lạnh nhạt nhìn thiên hạ trong lòng mình có chút ngây ngốc. Khi nàng rơi xuống đúng ngay vị trí hắn đứng, hắn chỉ tiện tay tiếp được nàng thôi. Hiện tại đã thành tình cảnh như vậy!

Y Vân có chút u mê nhìn nam tử mặt nạ trắng cùng ba nam tử còn lại đang than trời trách đất, nàng chỉ vừa rơi xuống được nam nhân mặt nạ trắng này tiếp được thôi. Họ than cái gì?!

Nhìn ba người kia một chút, ý thức việc mình được nam tử này ôm trong lòng có chút ái muội liền vùng ra khỏi vòng tay hắn. Hai tay ôm quyền tiêu sái nói: "Đa tạ công tử."

"Ừ" Huyền Vũ không cảm xúc nói một tiếng.

Còn ba người kia lại ngốc lăng nhìn sự việc diễn ra không giống như trong tưởng tượng của bọn họ. Theo kịch bản thông thường thì phải là hai người nhìn nhau say đắm, sau đó một ánh nhìn là nghìn vạn tương tư. Thế quái nào Huyền Vũ và cô nương này không giống vậy a!!!

Nhầm rồi...có lẽ tác giả nhầm rồi...

Dù không theo mong muốn nhưng câu chuyện vẫn tiếp tục. Thanh Long cười giả lả, đứng ra nói: "Cô nương xin hỏi người phá trận pháp của Ma Thần điện đến đây vì cái gì?"

"Ta đến gặp Ma tôn" Y Vân ánh mắt cao thấp đánh giá Thanh Long hộ pháp một vòng, nhếch môi trả lời.

"Ha ha vậy xin hỏi phương danh cô nương để ta báo với Ma tôn".

"Ta gọi là Y Vân, ngươi chỉ cần nói vậy hắn sẽ tự biết".

"Cô nương mời đến Ám điện để chờ" Thanh Long lên tiếng lại quay sang ba người kia "Ta đi báo Ma tôn, các ngươi đưa nàng đến Ám điện tiếp đãi đi".

"Được".

.....Ám điện.....

Y Vân ngồi bắt chéo chân, tay phải cầm lấy tách trà xoay xoay thưởng thức. Chu Tước và Huyền Vũ hộ pháp đứng đối diện chăm chú quan sát hành động của nàng, Bạch Hổ đứng cạnh nàng phụ trách trà nước.

Nói thật ra đứng đây nảy giờ bọn họ cũng rất áp lực, tuy Y Vân không làm gì nhưng bọn họ lại cảm thấy sâu không lường được. Gương mặt được che đi bởi tấm khăn lụa hồng nhạt, đặc biệt là đôi mắt sắc lạnh nhưng thanh tĩnh như hồ thu, đó chính là loại ánh mắt khiến họ cảm thấy bản thân mình như bị nhìn thấu một cách trần trụi.

"Ma tôn" Chu Tước ánh mắt hướng ra ngoài điện vô tình bắt gặp vị chủ tử thần thánh đang đến, hắn kêu lên một tiếng. Thật may là Ma tôn đến, nếu không cảm giác áp bức này sẽ ép điên hắn mất.

Quân Hàn Kỳ nhanh chóng bước vào điện, tay chắp sau lưng, cao ngạo mà uy nghiêm. Ánh mắt hắn lướt quanh điện nhìn đến nữ tử đang an tĩnh ngồi thưởng trà, hai mắt nheo lại đáy mắt chợt dâng lên từng đợt ý cười vui vẻ.

Nàng đến đây không lẽ là suy nghĩ đến việc gả cho hắn rồi? Nghĩ đến đây lòng Quân Hàn Kỳ như được nếm mật ngọt, nhưng mà sự vui vẻ dần dần tắt ngấm bởi nếu nàng suy nghĩ đến gả cho Ma tôn vậy còn Chiến vương gia thì thế nào? Tuy biết cả hai thân phận đều là mình nhưng hắn vẫn tránh không khỏi tự ăn dấm chua của mình.

Quân Hàn Kỳ sải những bước dài đến trước mặt Y Vân, hắn cười một cách vô lại, tay vòng qua ôm lấy eo nàng đi thẳng đến cái ghế trên cao.

Vuốt ve gương mặt khiến hắn ngày đêm mong nhớ, có chút mong chờ hỏi Y Vân: "Nữ nhân nàng có nhớ ta không?"

"Không" Y Vân cực kỳ không nể mặt nhàn nhạt đáp lại.

Quân Hàn Kỳ cười khổ cũng không thấy buồn lại hỏi "Sao nàng lại đến đây?"

Y Vân nghe hắn hỏi đôi mắt hồ ly liền lập lòe vẻ tính kế, nàng ho khan tựa như ngượng ngùng xoay mặt đi "Lời ngươi nói năm ngày trước có còn tính không?"

Quân Hàn Kỳ u mê nghĩ lại năm ngày trước hắn đã nói gì một lúc sau mới mừng như điên xoay mặt Y Vân lại đối diện hắn, "Nàng đồng ý?"

"Ừ".

"Là thật?"

"Thật".

"Không gạt ta?"

"Không gạt ngươi".

"..."

Này hai vị, làm ơn ngưng cái trò diễn ân ái trước mặt bọn ta a! Bọn ta còn là những thanh niên hoàng kim độc thân, đừng ngược bọn này!

"Khụ...khụ" Chu Tước ho khan hai tiếng, hắn bất mãn nhìn hai người kia hỏi: "Này, các vị có thể nói chuyện mà chúng ta có thể hiểu không?"

Không phải nói, sau khi Chu Tước vừa dứt lời, ba người kia đều gật đầu phụ họa tạo hiệu ứng rất tốt a.

Y Vân nghe Chu Tước kháng nghị cũng làm ngơ tựa như việc không liên quan đến nàng, im lặng để cho Ma tôn kia tự mình giải quyết.

Quân Hàn Kỳ lúc này mới nhìn đám hộ pháp, hắn cao giọng tuyên bố: "Nàng chính là Ma hậu tương lai" cũng chính là lão bà của ta!

Bốn hộ pháp nghe thế có chút giật mình, thực ra lúc nhìn thấy Ma tôn và Y Vân cô nương thì bọn họ đã lờ mờ đoán được chỉ là vẫn không chắc lắm, chờ Ma tôn chính miệng thừa nhận.

Đặc biệt là Huyền Vũ, hắn nhìn Y Vân thật sâu như nghi ngờ lại có chút thất vọng. Nhưng mà không ai chú ý được điều đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.