Thần Y Ngốc Phi

Chương 129: Hiên Viên Diệp Bình Tĩnh Đánh Trả Kết Cuộc Của Địch Nhân



Thìa thuốc trong tay Thanh Trúc vừa đưa tới khóe miệng của Mạnh Phất Ảnh, bỗng nàng nghe Hồthái y la lên. Thanh Trúc giật mình, thuốc trong tay nàng thiếu chút nữa đổ lên mặt chủ tử nàng. Cũng may, động tác của Mạnh Phất Ảnh rất nhanh, nàng nhanh tay hất ra và thuốc kia liền bị hất đổ trên mặt đất.

Đứng ở trước cửa phòng, Hiên Viên Diệp và Mạnh Vân Thiên giật mình kinh sợ, cả hai không hẹn cùng nhìn về phía Hồ thái y.

“Hồ thái y, có chuyện gì?” Hiên Viên Diệp nhìn thấy vẻ mặt của Hồ thái y hết sức khẩn trương. Hắn thầm đoán nhất định đã xảy ra chuyện gì đó không bình thường, không khỏi gấp giọng hỏi.

Mạnh Phất Ảnh nằm ở trên giường cũng khẽ xoay người nhìn về phía Hồ thái y đang vội vàng đi tới. Nàng hiện giờ cũng ngơ ngác không hiểu, thuốc kia vốn là do Hồ thái y tự mình kê, tại sao bây giờ lại không cho nàng uống.

Hồ Thái y không nói gì thêm, thậm chí cũng không trả lời câu hỏi của Hiên Viên Diệp. Ông chỉ vội vàng đi tới trước giường, nhanh chóng cầm lấy chén thuốc kia, tỉ mỉ nhìn kỹ một hồi. Sau một lúc ông thở ra một hơi nhẹ nhõm, đem chén thuốc kia đặt lại bàn.

Ông đưa mắt nhìn về phía Thanh Trúc, ánh mắt trầm trọng. Thanh Trúc bị ông ta nhìn chằm chằm, ù ù cạc cạc, không hiểu gì. Tốc Phong đi theo Thái y, bước vào phòng sau cùng, giờ đây gương mặt hắn đang tỏ ra đau đớn kịch liệt. Hắn cũng nhìn chăm chú vào Thanh Trúc, dường như hắn đang cố gắng đè nén đau xót cùng căng thẳng.

“Hồ Thái y, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Mạnh Phất Ảnh nhịn không được lên tiếng hỏi Thái y. Ông ta rõ ràng đang nghi ngờ thuốc này có vấn đề, nhưng mà thuốc này lại do chính ông vừa kê nên chẳng lẽ hiện tại Hồ Thái y đang hoài nghi Thanh Trúc sao?

“Vương phi, thuốc này đợi lát nữa lão thần sẽ tự mình đi sắc lấy.” Hồ Thái y nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, cung kính đáp lời. Giọng nói ông lộ chút lo lắng. Giờ phút này Vương phi không thể có nửa điểm sơ xuất, vì vậy dù chén thuốc vừa rồi vốn không có vấn đề gì, nhưng ông cũng không dám để cho Vương phi uống nó.

“Tại sao vậy?” Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, khẽ chau mày. Lòng nàng hơi se lại, chẳng lẽ đúng như nàng đã dự đoán hay sao?

“Bẩm Thái y, thuốc này là do Thanh Trúc hoàn toàn dựa theo lời ngài để sắc cho Vương phi uống, chẳng lẽ thuốc lại có vấn đề gì sao?” Thanh Trúc cũng nhịn không được hỏi lại. Giọng nàng ẩn chứasự lo lắng, dù sao thuốc này cũng là do một mình nàng đi làm lấy, nếu như thuốc thật sự có vấn đề, e là nàng dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan khuất.

“Thuốc không có vấn đề.” Hồ Thái y trả lời, sắc mặt hơi sa sầm. Ông ta lại nhìn Thanh Trúc, biểu tình nghiêm khắc lạnh lùng.

Tốc Phong đứng bên cạnh nghe được Thái y nói thuốc không có vấn đề, y âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Nhưng vẻ mặt những người khác trong phòng thì lại lóe lên tia nghi ngờ khó hiểu, nếu như thuốc đã không có vấn đề, vậy tại sao lại không cho nàng uống?

Hồ Thái y ngừng lại một chút rồi mới từ từ nói: “Thuốc không có vấn đề, nhưng e là Thanh Trúc cô nương có vấn đề.”

“Ngài… Hồ Thái y nói lời này là có ý gì?” Thanh Trúc lập tức kinh sợ, nàng kinh ngạc nhìn Hồ Thái y, vội vàng hỏi lại. “Thanh Trúc có vấn đề gì? Hồ Thái y chẳng lẽ hoài nghi Thanh Trúc sẽ làm hại Vương phi?”

“Có hay không, chỉ sợ Thanh Trúc cô nương trong lòng tự biết rõ ràng.” Sau khi nghe Thanh Trúc hỏi, ông ta nhìn thẳng vào mắt nàng, cất giọng nghiêm nghị, ẩn chứa nỗi tức giận.

Hồ Thái y lườm nàng một cái, rồi sau đó đi tới trước mặt Hiên Viên Diệp. Ông trầm giọng bẩm báo: “Điện hạ, vừa rồi lão thần phát hiện ra một mùi hương cực kỳ đặc biệt ở trong phòng Thanh Trúc cô nương.”

Hiên Viên Diệp nheo mắt lại, sa sầm mặt. Hắn quét mắt nhìn Thanh Trúc, sau đó mới trầm giọng hỏi: “Mùi hương như thế nào?”

Hắn mặc dù là đang tra hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Hồ Thái y, hắn cũng đã đoán ra là mùi hương đó là cái gì. Nhưng, Thanh Trúc đã đi theo bên người Phất nhi nhiều năm như vậy, sao nàng ta lại có thể làm hại Phất nhi? Nếu nói đến ai khác thì hắn còn bán tín bán nghi, nhưng nếu là Thanh Trúc thì hắn không thể tin nàng ta sẽ làm ra loại chuyện hại chủ tử của mình.

Tốc Phong đứng ở một bên, vừa nghe xong lời Thái y, người hắn đông cứng, thân mình khẽ run rẩy. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt Thanh Trúc, trong lòng càng lo lắng không thôi, tâm can đau kịch liệt.

Tim Mạnh Phất Ảnh hiện tại đã se lại. Thanh Trúc? Thật sự là Thanh Trúc sao? Điều này làm sao có thể xảy ra?

“Chính là mùi hương của một loại thuốc độc có thể làm cho Vương phi xẩy thai.” Hồ Thái y trầm giọng đáp, trong thanh âm lộ rõ sự trầm trọng của độc tố và bất trắc nếu nàng ngửi phải mùi hương đó.

“Loại độc này mùi hương rất nhạt… Người bình thường dù có đi vào trong gian phòng cũng không thể dễ dàng phát hiện ra. Nếu như nàng rời khỏi phòng, trên người cũng chỉ vướng theo một chút xíu mùi hương, càng khó phát giác.”

Mạnh Phất Ảnh đang nằm ở trên giường, cả người đột nhiên căng cứng. Trong lúc nhất thời nàng thật sự không dám tin tưởng vào hai lỗ tai mình. Hồ Thái y phát hiện ra độc hương có thể khiến nàng xảy thai ở trong phòng của Thanh Trúc ư?

“Hồ Thái y, ngài… ngài rốt cuộc đang nói cái gì? Trong phòng của ta, làm sao có thể có loại độc hương này? Chuyện này sao có thể xảy ra? Làm sao có thể chứ? Ta sao có thể làm hại Vương phi chứ? Hơn nữa, vừa rồi Hồ Thái y cũng đã kiểm tra trên người ta, rõ ràng là ngài không phát hiện ra cái gì cơ mà?”

Thanh Trúc càng lúc càng kinh hoảng, đầu óc nàng ong ong khi nghe lời Thái y nói. Phải mất mấy khắc nàng mới lấy lại tinh thần, sau đó nàng liên tục giải thích. Nàng bình thường ít khi dùng hương liệu. Sau khi biết Vương phi mang thai, nàng càng không dám dùng, chỉ sợ xảy ra vấn đề gì. Bây giờ đang là mùa hè nhưng thậm chí ngay cả hương liệu xua đuổi muỗi nàng cũng không dám dùng. Vì vậy, trong phòng của nàng tuyệt đối sẽ không thể có mùi hương gì khác thường, huống hồ chi là độc hương.

“Đúng vậy, Hồ Thái y… Nếu như trong phòng của Thanh Trúc có loại độc hương như ông nói, thì trên người nàng nhất định sẽ mang theo mùi hương này. Bằng không thì cũng sẽ không đột nhiên gây ảnh hưởng xấu cho thai nhi. Ông vừa mới xem xét và không phát hiện ra mùi gì lạ trên người nàng ấy cơ mà?” Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Thanh Trúc, trong lòng nàng có chút không đành lòng, nàng không thể không vì Thanh Trúc nói lời bào chữa. Nàng thật sự không tin Thanh Trúc sẽ hại nàng. Nàng đang âm thầm suy nghĩ trong lòng, có phải có kẻ cố ý muốn hãm hại Thanh Trúc hay không?

“Vương phi, lão thần chỉ sợ nàng ta đã dự tính trước là thân thể của Vương phi sẽ đột biến không khoẻ,e là để che dấu nên nàng ta đã sớm gột sạch mùi hương trên người.” Hồ Thái y trầm ngâm một chút rồi lại nói tiếp: “Hơn nữa, khi lão thần cùng thị vệ Tốc Phong đi đến phòng của nàng ta thì phát hiện… cửa sổ lẫn cửa phòng đều bị mở tung ra, rõ ràng là nàng muốn làm ùi hương kia nhanh chóng mất đi. Quả nhiên mùi hương trong phòng đã nhạt đi rất nhiều… lão thần thiếu chút nữa cũng đã bỏ qua, không phát hiện ra được.”

Hiên Viên Diệp sau khi nghe Hồ Thái y nói, sắc mặt hắn càng lúc càng thêm âm trầm. Đôi mắt hắn lạnh lùng quét qua Thanh Trúc, cất giọng lạnh lùng hỏi: “Thanh Trúc, ngươi tự mình nói rõ đi, đã xảy ra chuyện gì?”

Hồ Thái y sẽ không thể nào vô duyên vô cớ đi đổ oan cho Thanh Trúc. Hiên Viên Diệp tuy rằng không tin nàng sẽ hại Phất nhi, nhưng nếu đã phát hiện ra điểm khả nghiở trong phòng Thanh Trúc thì hắn đương nhiên phải tra hỏi cho rõ ràng.

Mạnh Phất Ảnh nhìn về phía Thanh Trúc, khóe môi nàng hơi co giật, nhưng nàng lại cũng không nói gì thêm, chuyện này nhất định là phải tra rõ ràng.

“Điện… Điện hạ?” Thanh Trúc kinh sợ, nàng mở to mắt nhìn về phía Hiên Viên Diệp, run rẩy kêu lên. Giọng nàng hơi lạc đi, trong thanh âm đã ẩn chứa chút nức nở: “Điện hạ, Thanh Trúc thật sự không biết Hồ Thái y rốt cuộc đang nói chuyện gì. Thanh Trúc tuyệt đối sẽ không hại Vương phi!”

“Nhưng mà ở trong phòng của ngươi đã phát hiện ra mùi hương gây hại cho Vương phi, đó là sự thật!” Mạnh Vân Thiên nhíu mày lại, nhìn Thanh Trúc trầm giọng nói.

Từ trước đến giờ ông vẫn luôn tín nhiệm Thanh Trúc. Hơn nữa, bộ dáng nha đầu này hiện giờ cũng không giống như là đang nói dối. Nhưng, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?

“Hầu gia.” Thanh Trúc quay sang nhìn Mạnh Vân Thiên kêu lên. Trên mặt nàng giờ đây trông vô cùng đáng thương, thanh âm nghẹn ngào, nức nở. Nàng âm thầm chua xót, thở dài một hơi và sau đó buồn bã kêu lên: “Ngay cả ngài cũng không tin Thanh Trúc!”

“Bản hầu đương nhiên là tin tưởng ngươi, nhưng mà mùi hương trong phòng ngươi thì phải giải thích như thế nào đây?”

Trên mặt Mạnh Vân Thiên cũng đang lộ vẻ đau xót kịch liệt, ông nhìn thẳng vào mắt nàng, biểu tình có chút không đành lòng. Nhưng hiện tại Phất nhi đã bị hại thành như vậy… cho nên bất luận là ai, chỉ cần có chỗ khả nghi thì không thể khinh thường bỏ qua.

“Người đâu, đến dẫn Thanh Trúc đi! Đánh mạnh ba mươi đại bản, xem nàng có chịu khai hay không? Sao, ngươi muốn khai ra hay chờ đại hình?” Hiên Viên Diệp đột nhiên lạnh giọng hô. Lệnh hắn vừa xuống khiến tất cả mọi người trong phòng lập tức giật mình kinh sợ.

Ai cũng biết, hắn trước giờ xử lý công việc rất tỉ mỉ, cực kì bình tĩnh, nhưng bây giờ lại có thái độ nóng nảy quyết liệt. Chuyện Thanh Trúc vẫn chưa có gì xác định, chỉ mới phát hiện có chỗ khả nghi, vậy mà hắn đã muốn dùng đại hình với Thanh Trúc? Thật sự là có chút tàn nhẫn, có chút không bình thường khiến người ta nghĩ không ra.

“Điện… Điện hạ?” Thanh Trúc run rẩy kêu lên. Biểu tình và giọng nói của nàng không ẩn chứa quá nhiều sợ hãi, mà chỉ tràn đầy đau xót, uất ức. Nàng đau lòng, thật không ngờ, Điện hạ thế nhưng lại cho người đánh nàng, thế nhưng lại không tin tưởng nàng.

Tốc Phong đứng ở một bên trợn to mắt, thân mình hắn khẽ run lên.

“Diệp.” Mạnh Phất Ảnh cũng không khỏi kinh sợ, nàng nhanh miệng can gián. “Không được, sự tình còn chưa điều tra xong, làm sao có thể dụng hình tra tấn được?”

“Nha đầu này xảo quyệt như thế này, nếu không đánh nàng thì làm sao có thể lấy khẩu cung? Dùng hình cho Bổn vương!” Hiên Viên Diệp vẫn kiên quyết như cũ. Giờ phút này Hiên Viên Diệp thật sự rất khác thường, không còn lấy dù chỉ một chút sự bình tĩnh trầm ổn thường ngày.

“Điện hạ, Thanh Trúc không thể nào lại có ý định hại Vương phi. Thanh Trúc luôn cẩn thận hầu hạ Vương phi. Nàng luôn lo lắng, chỉ sợ có cái gì sơ xuất sẽ gây tổn hại cho Vương phi. Nàng như vậy thì sao có thể hại Vương phi được, cầu xin Vương gia khoan dung bỏ qua, đừng dụng hình Thanh Trúc.” Tốc Phong không nhịn được, vội vàng vì Thanh Trúc cầu tình.

‘’ Bỏ qua cho nàng ư? Chẳng lẽ để nàng lại có cơ hội đến hại chủ tử nữa ư? Nha đầu như vậy làm sao có thể tha được? Kéo xuống, đánh, đánh tới khi nàng ta khai ra mới thôi!” Con ngươi Hiên Viên Diệp trầm xuống, giọng nói lạnh lùng, nhưng sâu nơi đáy mắt hắn ẩn hiện một chút khác thường.

“Điện hạ, thuộc hạ có thể đảm bảo Thanh Trúc tuyệt đối sẽ không hại Vương phi. Xin Điện hạ đem sự tình điều tra kỹ, ngàn vạn lần xin đừng oan uổng người tốt, và không thể buông tha cho kẻ ác thật sự.” Tốc Phong nhìn thấy gương mặt âm trầm của Hiên Viên Diệp, hắn lại vội vàng lên tiếng cầu xin.

“Diệp, chuyện này quả thật có rất nhiều chỗ nghi hoặc. Không bằng, điều tra kỹ trước rồi hãy nói sau.” Mạnh Phất Ảnh lại can gián. Trong lòng nàng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nàng cảm giác được Hiên Viên Diệp dường như là đang cố ý.

Nhưng nàng cũng không thể để cho Hiên Viên Diệp đánh Thanh Trúc. Ba mươi đại bản dù không đánh chết được Thanh Trúc thì cũng khiến nàng ấy bong da tróc thịt. Nàng tuyệt đối tin tưởng Thanh Trúc, chuyện này nhất định là có người muốn hãm hại Thanh Trúc. Nhưng mà, do sự việc xảy ra trước đây, Hiên Viên Diệp đã đuổi hết những người đáng nghi trong vương phủ, bao gồm cả mấy nha đầu mà nàng lúc trước mang theo vào phủ.

Hiện tại trong vương phủ, trừ bỏ Thanh Trúc ra thì toàn bộ đều là người của Hiên Viên Diệp. Hơn nữa tất cả đều là người của Săn Bảo, đều phải trải qua khảo nghiệmnghiêm cẩn, vì thế không thể nào có người dám phản bội hắn. Không lẽ, Hiên Viên Diệp thật sự muốn xử trí Thanh Trúc hay sao?

Thân mình Thanh Trúc khẽ run run, hai mắt nàng từ từ nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, trầm giọng nói: “Thanh Trúc cám ơn Vương phi, ít nhất còn có Vương phi vẫn tin tưởng Thanh Trúc, Thanh Trúc cảm thấy như vậy cũng đủ lắm rồi.”

“Ngươi không cần ở chỗ này đóng kịch nữa. Người đâu, dẫn đi cho Bổn vương, đánh!” Hiên Viên Diệp lạnh lùng quét mắt liếc Thanh Trúc một cái, nét mặt vẫn ngoan tuyệt như cũ.

Tốc Phong càng thêm sốt ruột, vội vàng nói: “Điện hạ, việc này cũng có thể là do có người muốn hãm hại Thanh Trúc. Chi bằng, Điện hạ cho thuộc hạ đi tra xét, có thể là…”

Tốc Phong trong lúc này cũng không giống như bình thường. Hằng ngày hắn lạnh như băng nhưng hôm nay thái độ lại tỏ ra rất sốt ruột, hoàn toàn không có cách nào che dấu. Thanh Trúc hơi liếc nhìn hắn, nét mặt nàng có chút nghi hoặc, nhưng trong lòng lại có chút cảm kích. Hắn có thể ở tình huống như vậy mà hết lần này đến lần khác cầu xin giúp nàng, thật sự là có lòng.

“Hãm hại? Theo ngươi thì ở Nghệ vương phủ nàycó ai muốn hãm hại nàng?” Con ngươi Hiên Viên Diệp đột nhiên nhíu lại, hắn lạnh lùng nhìn Tốc Phong gặng hỏi.

Tốc Phong nhất thời nghẹn lời. Đúng vậy, lúc này ở Nghệ vương phủ ngoại trừ Thanh Trúc ra thì tất cả còn lại đều là người của Săn Bảo, đều là người mà hắn và Phi Ưng cùng nhau tuyển chọn. Hơn nữa, cuối cùng đều qua được màn kiểm tra của Điện hạ nên không thể có người muốn hãm hại Thanh Trúc.

“Không còn lời gì để nói?” Hiên Viên Diệp nhìn Tốc Phong khẽ cười lạnh rồi nghiêm giọng ra lệnh: “Giờ ngươi hãy tự mình lôi nàng ta ra, thẳng tay đánh tới khi nàng ta chịu nói ra sự thật mới thôi!”

Thân mình Tốc Phong lập tức căng cứng. Khoé môi hắn hơi giât giật, có vẻ như hắn muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng được. Tốc Phong từ trước tới bây giờ chưa hề biết cãi lệnh chủ tử, hôm nay hắn đã phá lệ, vì Thanh Trúc mà cầu tình. Nhưng hắn cũng hiểu được, chủ tử một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không có ai có thể thay đổi. Hắn thầm nghĩ, cũng may Điện hạ giao Thanh Trúc cho hắn, vậy thì một lát nữa hắn sẽ bảo thuộc hạ nhẹ tay một chút.

“Vâng!” Tốc Phong thấp giọng nhận lệnh. Sau đó hắn nhìn Thanh Trúc, ánh mắt tràn ngập sự đau lòng và khó xử.

Thanh Trúc nở nụ cười khẽ. Nàng đột nhiên đi tới trước giường của Mạnh Phất Ảnh, quỳ xuống: “Vương phi, về sau Thanh Trúc không còn có thể hầu hạ Vương phi nữa, xin Vương phi hãy bảo trọng.” Nàng vừa dứt lời liền dập đầu bái biệt Mạnh Phất Ảnh, sau đó đứng lên, định sẽ đi theo Tốc Phong ra ngoài.

Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy thái độ dứt khoát của Thanh Trúc, nàng âm thầm kinh sợ. Nàng biểt rõ tính tình của Thanh Trúc, cho dù Hiên Viên Diệp có đánh chết nàng ấy chỉ sợ nàng ấy cũng không khai. Mạnh Phất Ảnh thầm nghĩ phải trì hoãn việc dụng hình bức cung, nàng muốn dùng biện pháp khác để tra ra sự thật. Thế nên, nàng nhìn Hiên Viên Diệp, khuyên nhủ: “Chàng không thể đối xử với Thanh Trúc như vậy được, không được đánh nàng ấy. Thanh Trúc tính tình quật cường, nếu không phải nàng ấy làm thì nàng ấy nhất định sẽ không chịu thừa nhận. Chàng không thể cứ như vậy mà đánh chết nàng ấy được.”

“Phất nhi, chuyện này nàng hãy mặc kệ đi!” Hiên Viên Diệp không hề nhân nhượng, dứt khoát nói.

Lời vừa dứt, hắn cũng gắt gao đi tới trước giường, hắn sợ Mạnh Phất Ảnh quá kích động sẽ gây thêm tổn hại cho thân thể. Hiên Viên Diệp nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, thấp giọng an ủi. Trong lúc nói chuyện, hắn nháy mắt ra ám hiệu với nàng. Mạnh Phất Ảnh khẽ giật mình. Ngay từ đầu nàng vốn đã suy đoán là Hiên Viên Diệp làm như vậy chắc là có mục đích khác, chỉ là vừa rồi nàng quá khẩn trương và lo lắng Thanh Trúc phải chịu khổ, thế nên không nhịn được mà lên tiếng can gián. Bây giờ nhìn thấy ám hiệu của hắn, nàng đã yên tâm hơn, không còn nói thêm gì nữa.

Tốc Phong dẫn theo Thanh Trúc đi ra ngoài. Mạnh Vân Thiên thấy Hiên Viên Diệp ngồi trước giường, có vẻ như có chuyện muốn nói với Phất nhi, ông lặng lẽ đi ra chờ đợi ở đại sảnh. Hồ thái y cũng vội vàng rời phòng, đi sắc lại chén thuốc cho Mạnh Phất Ảnh.

“Diệp, chàng rốt cuộc là có ý gì?” Mạnh Phất Ảnh thấy tất cả mọi người đã rời đi, nàng không nhịn được nữa vội hỏi hắn, quả thật là nàng vẫn rất lo cho Thanh Trúc.

Hiên Viên Diệp vừa nhìn nàng vừa dùng ngón tay ra ám hiệu, muốn nàng yên lặng đừng lên tiếng. Hắn xoay người, nhìn chén thuốc còn để ở trên bàn, nãy giờ vì chuyện của Thanh Trúc nên không có ai để ý đến chén thuốc kia. Hiên Viên Diệp bưng chén thuốc lên, đi đến trước cửa sổ và đem thuốc kia đổ ra bên ngoài, sau đó hắn đi nhanh trở lại trước giường nhưng cũng không có nói điều gì. Mạnh Phất Ảnh ù ù cạc cạc nhìn hắn, không rõ hắn muốn làm gì. Nhưng động tác kế tiếp của Hiên Viên Diệp càng khiến nàng thêm ngạc nhiên. Hắn cầm cái muỗng gõ nhịp trên cái chén kia, nhẹ nhàng gõ để tạo ra âm thanh, dù không lớn lắm nhưng đều đặn, liên tiếp và nghe như có tiết tấu.

“Chàng… chàng muốn làm gì?” Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc nhìn hắn, lại nhịn không được lên tiếng hỏi. Hắn lại lần nữa dùng ngón tay ra hiệu bảo nàng yên lặng đừng nói chuyện.

Mạnh Phất Ảnh lần này lập tức im miệng, nàng nghi hoặc nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt nàng có thật nhiều câu hỏi nhưng nàng nhịn không hỏi. Hiên Viên Diệp lại tiếp tục gõ nhịp chén, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh tay và tạo ra âm thanh lớn dần. Hắn nhìn thấy trên mặt nàng đang thắc mắc không hiểu, thế nên hắn hơi cúi người xuống, kề môi xát bên tai nàng và thầm thì: “Ta hoài nghi có người đang nghe trộm chúng ta nói chuyện.”

Trong lúc Hiên Viên Diệp nói chuyện, tay gõ nhịp chén càng nhanh hơn. Mạnh Phất Ảnh giật mình căng thẳng, mắt nàng hơi trợn lên và nhìn hắn kinh ngạc, nàng cũng thì thào hỏi lại: “Cái gì? điều này sao có thể?”

Ở Nghệ vương phủ, và đặc biệt là ở bên ngoài phòng nàng đều có người canh phòng nghiêm ngặt. Căn bản mà nói thì người ngoài không thể trà trộn vào, cũng không có cách nào tới gần, càng không có khả năng nghe lén bọn họ nói chuyện. Cho dù là người luyện công, có thính lực tốt hơn người cũng không thể đạt đến trình độ đó. Hay là hắn nghi một trong mấy người thị vệ, thật sự là có gian tế sao?

Hiên Viên Diệp đương nhiên hiểu được điều trong lòng nàng đang nghi ngờ, hắn lại kề gần bên tai nàng thầm thì: “Ta trước kia từng nghe nói qua, có một loại võ công cực kì đặc biệt, nghe nói là người biết loại võ công này có thính lực kinh người. Y có thể ở ngoài trăm dặm, bất kể là trên trời hay ở dưới đất, chỉ cần có một âm thanh dù rất nhỏ, hắn đều có thể nghe được.”

Hắn là người tập võ, hắn có thể hạ giọng tới cực thấp, thấp đến độ người nọ sẽ không dễ dàng nghe được. Nhưng mà Phất nhi cũng sẽ không nghe được, thế nên hắn mới cố ý gõ chén, tạo ra một loại âm thanh hỗn tạp hòng che đi giọng nói của hắn. Mạnh Phất Ảnh kinh sợ, biểu tình trên mặt tràn ngập sự kinh ngạc, không còn lời gì để nói. Nàng thật sự không ngờ trên đời này còn có loại võ công như vậy, so với máy ghi âm của mật thám ở thời hiện đại sợ còn lợi hại hơn.

“Vì vậy, Bổn vương hoài nghi có người ở trong vương phủ nghe lén, nhưng còn không biết hắn trốn ở chỗ nào?” Hiên Viên Diệp thấp giọng nói bên tai nàng, thanh âm hắn cực thấp cùng lúc bị che đậy bởi tiếng gõ chén vừa nhanh vừa lớn kia.

“Ta đoán, khiến nàng suýt chút nữa xẩy thai là do có người trong phủ giở trò. Gần đây, nàng bình thường ở trong phủ nhiều nhất, ta đã cho Hồ Thái y đi điều tra khắp nơi ở trong phủ nhưng cũng không phát hiện ra điều dị thường nào. Vậy mà lúc này không hiểu sao trong phòng của Thanh Trúc lại phát hiện ra mùi hương khác thường.” Hiên Viên Diệp hơi nheo mắt lại, ra vẻ vừa cân nhắc vừa từ từ phân tích cho nàng nghe.

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thanh Trúc là người thông minh, lại cẩn thận. Nếu nàng ấy đã cẩn thận như vậy, thì không thể nào sau khi gây hại cho nàng và thai nhi xong, mà còn dại dột lưu lại mùi hương kia ở trong phòng của mình. Thanh Trúc lúc nào cũng có thể tới gần nàng, và trong lúc thân cận hầu hạ sẽ có cơ hội vẩy hương phấn kia ở trên người nàng. Thế mà hiện tại, mùi hương kia chỉ tìm thấy ở trong gian phòng của Thanh Trúc, còn trên thân thể nàng ấy lại không có, như vậy đã quá rõ ràng, đã có người muốn hãm hại nàng ấy.”

“Phải, thiếp cũng tin tưởng Thanh Trúc nhất định sẽ không hại thiếp.” Mạnh Phất Ảnh khẽ gật đầu nói. Từ đầu nàng đã nghĩ không phải do Thanh Trúc làm, cũng lo lắng Thanh Trúc bị người khác giá hoạ, nhưng thật không ngờ đối phương lại mưu mô và tàn nhẫn như vậy. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá bất ngờ khiến nàng thật sự có chút rối loạn, trong lòng nàng vì quá lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng nên không thể không sốt ruột vì Thanh Trúc.

“Điểm mấu chốt là… Theo lời Hồ Thái y nói thì mùi hương kia cực kì đạm nhạt, người bình thường rất khó phát hiện. Hơn nữa, Hồ Thái y còn nói khi ông ta cùng với Tốc Phong đi vào phòng của Thanh Trúc, cửa phòng và cửa sổ đều đang bị mở tung ra. Thanh Trúc vào sáng tinh mơ đã đến đây và đứng chờ ở bên ngoài, sau đó nàng ấy đi sắc thuốc cho nàng, ít nhất cũng phải mất đến hai canh giờ, mùi hương nhẹ như thế chỉ sợ sớm đã tan hết rồi. Vì vậy ta nghi là trong khoảng thời gian này có người đã lẻn vào phòng vẩy hương phấn kia và lưu lại mùi hương.”

“A!” Mạnh Phất Ảnh thiếu chút nữa đã kinh sợ kêu ra tiếng.

Nếu thật đúng như lời hắn nói thì thật đáng sợ! Ngay tại đây, giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa còn là giữa lúc Hiên Viên Diệp cho người tra xét toàn diện vương phủ, lại có người dám lẻn vào Nghệ Vương phủ, đem thuốc vẩy vào trong phòng của Thanh Trúc. Hơn nữa, người nọ nhất định đã biết nàng suýt xẩy thai, cũng biết Hiên Viên Diệp đang điều tra nên mới phải cố ý làm như vậy. Rốt cuộc là kẻ nào mà vừa lớn gan lại vừa âm hiểm như vậy?

“Vì thế ta đoán nhất định phải có người nghe lén chúng ta nói chuyện.” Hiên Viên Diệp đưa ra kết luận, tay hắn vẫn như cũ không ngừng gõ nhịp vào chiếc chén. Giọng hắn rất nhỏ, ngay cả môi hắn đang kề xát tai nàng mà Mạnh Phất Ảnh cũng nghe không được rõ ràng lắm. Nàng tin là kẻ núp trong bóng tối kia dù có lợi hại chắc cũng sẽ nghe không được hai người nói chuyện.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Hiên Viên Diệp, trong đáy mắt nàng toả ra sự khâm phục. Nam nhân này thật sự là quá mức thông minh tinh tế, sự khôn khéo của hắn có chút đáng sợ. Ai muốn làm địch nhân của hắn e là kết cục chỉ có một.

“Ta đoán là người nọ muốn hãm hại Thanh Trúc, chủ yếu là muốn dời đi sự chú ý của chúng ta. Có lẽ hắn nghĩ rằng khi nàng xảy ra chuyện, ta sẽ không thể bảo trì bình tĩnh, chắc chắn sẽ mắc mưu hắn.” Hiên Viên Diệp vừa nói vừa cười lạnh nhưng vẻ mặt hơi âm trầm. Không sai, chỉ cần là chuyện liên quan đến nàng thì nhất định hắn sẽ trở nên sốt ruột, khẩn trương. Vào thời điểm này hắn quả thật đang vô cùng lo lắng, sốt ruột đến độ gần như mất đi bình tĩnh, nhưng kẻ đó cũng sai rồi, mặc dù hắn sốt ruột nhưng tự biết không thể có nửa điểm hoảng loạn.

“Vâng.” Mạnh Phất Ảnh nghe hắn phân tích, trong lòng nàng càng thêm khâm phục, càng thêm cảm động. Hắn vì nàng bận tâm lo lắng, không dám có nửa điểm lơi lỏng.

“Nhưng, nếu theo lời chàng, kẻ đó có lẽ vẫn ở trong Vương phủ . Nhưng trong phủ rõ ràng có nhiều thị vệ canh giữ như vậy, tại sao lại không phát hiện ra?” Mạnh Phất Ảnh chau mày không hiểu hỏi lại.

Hiện tại, chưa cần nói đến nội phủ của Nghệ vương phủ, mà ngay cả bên ngoài vương phủ, nếu có người muốn trà trộn vào e cũng không phải là chuyện dễ dàng, không lẽ người kia biết thuật ẩn thân? Con ngươi Hiên Viên Diệp chợt loé lên, tay hắn gõ chén thuốc vẫn đều đặn, tốc độ lại cực nhanh. Ngay cả Mạnh Vân Thiên ở bên ngoài đại sảnh cũng chỉ nghe được âm thanh gõ nhịp chén chứ không thể nghe thấy thanh âm nói chuyện của hai người.

“Lúc trước, Tinh nhi từng nói với ta là trong lúc hắc y nhân bắt cóc, hắc y nhân đó đã đi theo đường dưới mặt đất rồi dẫn muội ấy ra khỏi thành. Ngoài ra, Hiên Viên Triệt cũng từng xây một cung điện dưới mặt đất, ta nghĩ hắn nhất định đã đào một mật đạo bên dưới mặt đất trong chu vi của Nghệ vương phủ. Người nọ rất có khả năng là đang ẩn trốn dưới mật đạo kia.”

Giọng nói Hiên Viên Diệp trong lúc này nghe rất nghiêm trọng, chỉ sợ không dễ dàng gì tìm được mật đạo đó, trừ phi bọn họ có thể tìm được lối ra vào của mật đạo. Mạnh Phất Ảnh lại kinh sợ, trong lòng có chút phiền não, nàng sao có thể quên mất điểm này chứ? Nhớ đến sự việc lúc trước, thật ra nàng cũng không tự mình đi vào mật đạo, chỉ có nữ nhân giả dạng nàng đi vào thôi. Vì vậy, nàng cũng không rõ ràng lắm về chuyện cung điện dưới lòng đất, về sau có lẽ Tinh nhi sợ nàng thương tâm nên cũng không nhắc lại chuyện đó với nàng. Nàng hầu như không biết gì về mật đạo kia.

“Chàng hoài nghi là Hiên Viên Triệt đang giở trò quỷ?” Mạnh Phất Ảnh nheo mắt lại, nàng nhìn hắn, thấp giọng hỏi. Thật không ngờ, Hiên Viên Triệt giờ đây chỉ còn lại một mình mà vẫn có thể tạo ra nhiều chuyện như vậy.

“Chuyện này ta vẫn chưa thể xác định được, nhưng ta tin không bao lâu nữa chúng ta sẽ biết.” Hiên Viên Diệp cười khẽ, bày ra vẻ mặt bí mật đầy trào phúng. Nếu kẻ đó thiết kế bẫy hãm hại Thanh Trúc là vì muốn làm hắn mất chú ý, vậy thì hắn sẽ tương kế tựu kế.

“Thiếp hiểu rồi.” Mạnh Phất Ảnh rốt cuộc đã hiểu được ý tứ của hắn, nàng gật đầu, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Chàng dụng hình với Thanh Trúc là cố ý làm cho kẻ đó xem, à không, là làm cho kẻ đó nghe thấy?”

“Phải, rốt cuộc nàng đã hiểu rõ rồi, lúc này không còn trách ta chứ?” Hiên Viên Diệp nở nụ cười khẽ, nửa thật nửa giả vừa cười vừa hỏi.

“Ha… ha..” Mạnh Phất Ảnh không khỏi hơi xấu hổ, nàng giả lả cười ra tiếng. Vừa rồi nàng quả thật không hiểu kịp ý tứ của hắn, trong lòng có chút sốt ruột và lo lắng.

“A!” Nàng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, không nhịn được bèn lớn tiếng kêu. Nhưng một tiếng kia vừa dứt, nàng liền giật mình, lập tức tự bịt miệng lại. Tiếng kêu vừa rồi có chút lớn, không biết có bị nghe thấy hay không? Hiên Viên Diệp vẫn như cũ, đang gõ nhịp chén, chắc có thể che lấp tiếng “a” kia của nàng chứ?

Nhưng nếu đúng như lời Hiên Viên Diệp vừa mới nói, kẻ nọ có thính lực lợi hại như vậy thì chỉ sợ đã nghe thấy tiếng kêu vừa rồi của nàng, chỉ sợ hắn sẽ sinh nghi, và như vậy kế hoạch của Hiên Viên Diệp sẽ…

Hiên Viên Diệp khẽ nhíu mày lại, nhưng trên mặt hắn cũng không có biểu hiện gì khác, cũng không có chút nào hoảng loạn, động tác trong tay hắn vẫn đều đều, không hề gián đoạn. Thật sự thì hắn đang đánh nhịp chén rất có tiết tấu, giống như đang dạo một khúc nhạc bằng một nhạc cụ đơn giản.

Tiếp theo sau, Hiên Viên Diệp kề môi gần lỗ tai của nàng và đột nhiên cắn hơi mạnh vào vành tai nàng. Bởi vì động tác của hắn quá mức bất ngờ, Mạnh Phất Ảnh không khỏi lại kêu ra tiếng: “Đau, đau.” Lần này âm thanh cũng lớn giống như tiếng a nàng vừa mới kêu vừa rồi, thật sự không sai biệt lắm. Nếu người nọ vừa mới nghe được tiếng nàng kinh hô thì lần này cũng có thể nghe được. Hiên Viên Diệp rõ ràng là đang muốn tạo ra âm thanh lẫn lộn.

“Vừa rồi kinh hô vì cái gì vậy? Bình thường nàng thật bình tĩnh, hôm nay sao lại giật mình?” Hiên Viên Diệp tới gần bên nàng, kề sát tai nàng, thấp giọng hỏi.

“Là vì Thanh Trúc.” Trên mặt Mạnh Phất Ảnh hiện rõ sốt ruột, nhưng nàng cố hạ thấp giọng nói. “Tốc Phong có lẽ không rõ tâm tư của chàng. Chàng kêu hắn dẫn Thanh Trúc ra ngoài và lệnh cho hắn đánh nàng ấy, nếu như Thanh Trúc không nói, chẳng lẽ hắn sẽ thật sự đánh nàng ấy? Tính tình Thanh Trúc vốn cứng rắn, ngộ nhỡ Tốc Phong đánh nàng bị thương thì làm sao?” Nàng là như vậy, cứ mỗi lần có chuyện liên quan đến những người nàng quan tâm thì nàng sẽ sốt ruột, lo lắng không yên. Thanh Trúc đối với nàng mà nói, không chỉ là một nha đầu đơn thuần. Nàng biết Thanh Trúc thật tâm lo lắng cho nàng, và nàng đương nhiên cũng sẽ thật lòng quan tâm Thanh Trúc.

Hiên Viên Diệp tỏ vẻ do dự một chút, nhưng một lát sau môi hắn khẽ nở nụ cười đầy thâm ý: “Vừa rồi ta lệnh cho Tốc Phong tự mình đi dụng hình tra hỏi Thanh Trúc?”

“Đúng vậy, chàng lệnh cho Tốc Phong tự mình …” Mạnh Phất Ảnh hơi lo lắng lặp lại lời hắn. Nàng cũng sợ Tốc Phong sẽ thực sự đánh Thanh Trúc. “Thế mới khiến người ta càng thêm lo lắng. Tốc Phong luôn tuân thủ mệnh lệnh của chàng, chưa lần nào dám cãi lại .”

“Lần này chỉ sợ không phải vậy.” Hiên Viên Diệp khẽ chau mày, miệng lại nở nụ cười rất gian manh.

“Vì sao?” Mạnh Phất Ảnh sửng sốt, ngước mắt nhìn hắn. Giữa lúc này hắn vẫn còn cười tủm tỉm được sao? A! Nàng trợn mắt nhìn hắn, miệng hơi run rẩy hỏi: ” Chàng… Chàng… Thật ra chàng cũng đã biết…”

Thật ra vào mấy ngày trước, nàng vừa phát hiện ra một chuyện vui rất hay ho, hóa ra Tốc Phong rất thích Thanh Trúc. Nếu Tốc Phong thích Thanh Trúc thì đương nhiên hắn sẽ không thể nào để cho người ta làm tổn thương nàng ấy, cho dù có Thanh Trúc có bị đánh thì cũng sẽ không quá mạnh tay. Nhưng nàng không ngờ, Hiên Viên Diệp cũng biết chuyện này, nhìn lạnh lùng thế mà cũngbiết hóng hớt đến chuyện tình của cấp dưới cơ đấy ~ Nàng liếc nhìn hắn, nở cười chọc ghẹo, tán thưởng. Nam nhân này thật quá tinh ý, ngay cả chuyện cảm tình tế nhị hắn cũng có thể hiểu được.

“Ha..ha..” Hiên Viên Diệp cười khẽ. “Thế nào? Bổn vương không thể biết ư?Mà biết đâu ở phương diện này nàng so với Bổn vương còn có chút kém xa đấy!” Đối với chuyện tình cảm hắn luôn rất nhạy cảm, hơn nữa lại cực kì chủ động.

“Nhưng hình như Tốc Phong lại quá lù đù ở phương diện này, hắn căn bản không biết nên làm thế nào để biểu đạt cho Thanh Trúc biết. Thế nên, hôm nay Bổn vương xem như là đã tạo cơ hội giúp hắn.” Hiên Viên Diệp nhếch môi cười. Tốc Phong và Thanh Trúc thật ra rất đẹp đôi. Tốc Phong tuy có bề ngoài lạnh lùng giống chủ tử, nhưng nội tâm cũng không phải là kẻ vô tình lãnh đạm.

“Uầy, thật không ngờ chàng còn có tiềm chất làm mai nhân!.” Mạnh Phất Ảnh vui vẻ suýt xoa. Trong lòng nàng hiện rất vui mừng, đợi qua chuyện này nàng thật sự muốn thành toàn cho Thanh Trúc và Tốc Phong, đây thật sự là một việc đáng vui, đáng mừng!

**********

Vào lúc này, sau khi Tốc Phong dẫn Thanh Trúc đi vào tiền viện, có mấy thị vệ đi theo sau bọn họ đã kéo ra một tấm ván gỗ, chuẩn bị dụng hình. Tốc Phong cả kinh, lập tức nói: “Để ta, để ta tự mình tra hỏi.”

Thanh Trúc từ nãy giờ vẫn cúi đầu đi theo hắn, đôi mắt nàng luôn cụp xuống che dấu sự đau xót. Giờ nghe lệnh của hắn, nàng đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía hắn, trên mặt hiện ra chút nghi hoặc, khó hiểu.

“Đợi lát nữa, kêu lớn tiếng một chút.” Tốc Phong tới gần bên người Thanh Trúc, nói nhỏ. Hắn và Thanh Trúc đều là người tập võ, hai người nói nhỏ như vậy đương nhiên là không sợ người khác nghe được.

Thân mình Thanh Trúc hơi khựng lại, nhưng nàng cũng lập tức hiểu được ý tứ của hắn. Ánh mắt nàng lộ vẻ cảm động, nhưng cũng ẩn chứa một chút lo lắng. Nàng cũng hạ giọng cực thấp: “Nhưng mà, Điện hạ đã…”

“Chuyện này nàng cứ mặc kệ đi. Có ta đây.” Tốc Phong lập tức ngắt lời nàng, vẫn như cũ hạ thấp giọng nói, nhưng trong giọng nói kia lại ẩn ẩn một thứ kiên định khiến người khác không thể xem nhẹ.

Trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc làm trái mệnh lệnh của chủ tử, nhưng lần này… vì Thanh Trúc, hắn cũng không nghĩ nhiều đến như vậy. Dĩ nhiên, điểm quan trọng nhất là hắn tin tưởng Thanh Trúc, Thanh Trúc không phải là loại người dám hại Vương phi. Lần này Điện hạ xử sự như vậy, ngay cả hắn cũng không thể tán thành. Có lẽ vì Điện hạ quá lo lắng cho Vương phi nên mới hạ một quyết định mà theo hắn, nghiêng nhiều về tình cảm hơn lý trí, không giống như Điện hạ của ngày thường.

Thanh Trúc nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng thoáng thấy cái gì đó sâu nơi đáy mắt hắn, nàng bất chợt cảm động. Không ngờ vì che chở cho nàng mà ngay cả lệnh của Điện hạ hắn cũng dám cãi. Càng nghĩ nàng càng thêm cảm động. Nàng từ từ đi tới và nằm sấp trên ván gỗ trước mặt.

Tốc Phong thấy vậy mới cầm trượng đi qua, hắn giơ cao cây trượng lên, hung hăng nện xuống, làm như đang dùng hết mười phần sức lực, bộ dáng cực kì hung tợn. Nhưng thật sự thì khi cây trượng rơi xuống trên người Thanh Trúc đã bị hắn dùng nội lực kiềm hãm, không có bao nhiêu lực đạo đánh xuống người nàng.

Thanh Trúc cảm giác được một trượng kia dừng ở trên người nàng, nhưng căn bản không có bao nhiêu lực đạo, nàng cũng không đau không ngứa. Nàng sửng sốt, và trong lúc nhất thời nàng quên mất phải kêu lên đau đớn. Hắn giả bộ ít nhất cũng phải giống một chút chứ? Dù sao cũng phải đánh nàng đau một chút, bằng không nàng làm sao thấy đau mà kêu đau cho được, nàng không biết phải giả đau như thế nào cả. Nhưn giờ đây, cuối cùng nàng đã hiểu được tâm tình của Tốc Phong, nếu hắn đã thật lòng thương yêu nàng thì làm sao hắn nhẫn tâm khiến nàng bị nửa điểm thương tổn. Nhưng như vậy sợ là sẽ bị Điện hạ phát hiện, nàng thầm nghĩ hắn sẽ phải đánh tiếp.

Tốc Phong không nghe thấyThanh Trúc la lên, hắn giơ cao trượng lên nhưng hơi dừng lại một chút, sau đó cố ý hừ lạnh: “Hừ, ngươi thật gan lì, có thể nhịn đau đớn mà không kêu la?”

Thanh Trúc hơi kinh ngạc, nhưng nàng lập tức hiểu được hắn là đang nhắc nhở nàng, muốn nàng giả bộ kêu đau. Nhưng mà nàng một chút cũng không có cảm giác đau, thật sự nàng không biết phải làm như thế nào mà. Nàng cũng không thể nói hắn đánh mạnh tay một chút. Trời ơi, khổ hơn là bị đánh thật, cũng may lần này khi một trượng trong tay Tốc Phong vừa hạ xuống, nàng phối hợp với hắn giả kêu to đau đớn.

Tốc Phong lần này âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Hắn lập tức tiếp tục đánh cho đủ ba mươi đại bản. Đánh đến nửa ngày, Thanh Trúc không có cảm giác đau, nhưng Tốc Phong lại mệt đến đổ mồ hôi trán. Dù sao hắn cũng phải dùng nội lực để khống chế lực đạo của chính mình khi nện xuống, không thể để cho người ta nhìn ra khác thường.

Ba mươi đại bản đánh xong, hắn bèn ngừng lại, sau đó đi đến trước mặt Thanh Trúc, cố ý hung hăng nói: “Ngươi còn không mau khai, chẳng lẽ còn muốn bị đánh đến tan da nát thịt hay sao?” Nhưng sau đó hắn hạ giọng thật thấp nói: “Giả bộ bất tỉnh đi.”

Thanh Trúc kinh sợ, nàng âm thầm nuốt nước miếng, sau đó nhắm mắt lại, làm bộ vì quá đau đớn nên ngất đi.

“Nàng ta ngất rồi, chờ ta đi trước xin chỉ thị mới của Điện hạ.” Tốc Phong đứng lên, sau đó vội vã đi tới chỗ của Hiên Viên Diệp.

************

Trong lúc này, Hiên Viên Diệp vẫn như cũ, thong thả ngồi trước giường. Nhưng hắn đã ngưng, không còn gõ nhịp chén nữa, hắn đang nói vài lời quan tâm chăm sóc với Mạnh Phất Ảnh.

“Điện hạ, Điện hạ, không xong rồi! Thanh Trúc, nàng ấy ngất đi rồi.” Tốc Phong hấp tấp đi vào phòng và vội vàng cấp báo, nhưng trong giọng nói và sâu trong mắt hắn cũng có chút không kiên định, không giống bình thường.

Mạnh Phất Ảnh và Hiên Viên Diệp nhìn nhau cười. Bọn họ có thể thấy được Tốc Phong không phải quá lù đù cục mịch, hắn đã không có cứ như vậy chấp hành lệnh của Hiên Viên Diệp, thật sự đánh Thanh Trúc. Thái độ vội vàng hoang mang và rối loạn đến báo lại của hắn đã tiết lộ tâm tình hắn hết thảy. Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh đều là người thông minh, há lại nhìn không ra.

“Đánh ngất xỉu cũng đáng đời.” Hiên Viên Diệp vẫn giả vờ, lạnh giọng nói. “Ngươi dẫn nàng xuống, chờ nàng tỉnh lại sẽ tiếp tục dụng hình. Nhất định phải hỏi ra xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.”

“Vâng, vâng.” Thân mình Tốc Phong hơi run rẩy, sau đó hắn mới thấp giọng đáp lời, cũng thầm nuốt một ngụm nước bọt.

Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy biểu tình của hắn, nàng càng thêm buồn cười. Nàng cũng vờ cố ý căn dặn: “Tốc Phong, ngươi xuống tay cũng đừng quá độc ác, Bản cung vẫn chưa tin là Thanh Trúc đã hại Bản cung.”

“Vâng, thuộc hạ đã biết.” Lần này Tốc Phong đáp ứng cực kì sảng khoái, nhanh chân lui xuống.

Nhìn theo bóng Tốc Phong vụt ra khỏi phòng, Hiên Viên Diệp nhịn cười, hắn lắc lắc đầu nhìn Mạnh Phất Ảnh cũng đang mỉm cười.

Bây giờ bọn họ sẽ chờ bước hành động kế tiếp của kẻ đó. Chiếu theo như lời Hiên Viên Diệp nói, kẻ đó nhất định đang trốn dưới mật thất nghĩ kế bày bố thêm bẫy. Hôm nay mặc dù không lục soát được cái gì, có thể là do kẻ đó đã nghe thấy lời của bọn họ nên đã đem đồ vật đó ẩn giấu đi. Nếu kẻ đó thiết kế bẫy hãm hại Thanh Trúc, muốn đánh lạc hướng sự chú ý của Hiên Viên Diệp thì chứng tỏ kẻ đó còn chưa chết tâm, kế tiếp nhất định sẽ còn có hành động khác.

Hiên Viên Diệp hiện tại muốn chờ xem bước kế tiếp của kẻ đó. Hắn tin là sẽ sớm bắt được kẻ đó. Y dám làm hại Phất nhi, dám làm hại đứa nhỏ của hắn thiếu chút nữa bị xảy mất, một khi bắt được hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ. Người nào dám đắc tội, tổn thương đến người hắn yêu thương thì kết cuộc cũng chỉ có một. Hắn nhất định sẽ khiến y phải trả giá thật đắt, sẽ khiến y sống không bằng chết.

********

A Hiểu sau khi nhìn thấy Mạnh Vân Thiên đi vào Nghệ vương phủ, hắn liền trở lại mật đạo nghe ngóng chuyện trong vương phủ. Đương nhiên hắn nghe rõ những chuyện xảy ra ở trên mặt đất.

Nhưng mà về sau hắn lại nghe được tiếng leng keng không ngừng, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái. Bây giờ là giữa ban ngày, âm thanh xung quanh vốn có chút hỗn loạn, hắn vì thế cũng không nghĩ gì nhiều, và dĩ nhiên là hắn cũng không nghe được Hiên Viên Diệp, Mạnh Phất Ảnh nói chuyện gì.

Hắn trở lại Bạch phủ.

Về đến Bạch phủ hắn lại lần nữa nghe được tiếng nữ nhân kia kêu rên thê thảm, nhưng âm thanh kia bây giờ đã trở nên hư nhược rồi, ẩn chứa sự tuyệt vọng tột cùng. Nữ nhân kia, hiện tại còn không biết đã bị những tên hộ vệ kia ép buộc thành hình dáng gì rồi.

Ẩn công tử cùng Bạch Dật Thần đang đi tới, vừa vặn nhìn thấy A Hiểu đang đứng ở một chỗ trầm ngâm. Ẩn công tử trầm giọng gọi y: “A Hiểu, ngươi đã trở lại.”

“Vâng, chủ tử.” A Hiểu nhanh chóng định thần, hắn vội vàng đi về phía trước, hành lễ với chủ tử của mình rồi từ từ nói: “Tình hình ở Nghệ vương phủ giống y như chủ tử đã đoán từ trước, Hiên Viên Diệp cho người dụng hình đánh Thanh Trúc, và hình như hắn cùng Vương phi đã xảy ra tranh cãi.”

“Thật sao? Thế thì xem ra Hiên Viên Diệp quả thực bị lừa rồi.” Bạch Dật Thần nghe vậy, mặt y tỏ ra vui mừng, kêu ra tiếng.

“Ngươi chắc chắn chứ?” Ẩn công tử không có tỏ ra quá vui sướng, hắn nghiêm mặt nhìn A Hiểu thận trọng hỏi lại.

“Vâng, A Hiểu nghe rất rõ ràng. Hiên Viên Diệp còn lệnh cho Tốc Phong tra khảo Thanh Trúc.” A Hiểu cũng nghiêm túc đáp lời.

“Được…” Ẩn công tử bây giờ mới khẽ gật đầu, hắn đối với thính lực của A Hiểu hết sức tín nhiệm. Hắn tuyệt đối sẽ không thể nào nghe lầm, nhưng Hiên Viên Diệp…

“Xem ra, hiện tại Hiên Viên Diệp chỉ có chú ý đến vấn đề của Thanh Trúc, hắn hiện tại dù có muốn đề phòng thì cũng chỉ là đề phòng nàng ta. Diễn biến như vậy đúng là tốt nhất.” Trên mặt Bạch Dật Thần càng thêm hưng phấn, khóe môi y nở nụ cười đắc ý.

Y ngừng lại một chút, suy tư một chút rồi lại nói tiếp: “Nàng chính là điểm yếu trí mạng của Hiên Viên Diệp, hắn giờ phút này e là đã quá hoang mang lo sợ. Hắn thật vất vả mới bắt được một người khả nghi, hắn đâu còn có tâm trí nghĩ đến những chuyện khác. Ngươi hãy nhân lúc trời tối đem hoa kia thả lại, thừa dịp hắn bây giờ còn bận tâm việc của Thanh Trúc, nhanh chóng xoá sạch đứa nhỏ trong bụng của nàng.”

“Nhưng Hiên Viên Diệp dù sao cũng rất giảo hoạt, tốt nhất vẫn phải cẩn thận một chút.” Ẩn công tử chau mày nói. Hắn suy tư một chút rồi nói tiếp: “Tối nay không cần vội vã đem hoa kia thả về, hãy đi nghe ngóng một chút, sau đó thì tính toán tiếp…”

“Còn nghe cái gì nữa? Nếu nghe tiếp chỉ sợ Hiên Viên Diệp sẽ thật sự hoài nghi.” Bạch Dật Thần hơi bất mãn ngắt ngang lời Ẩn công tử. Hắn vội vàng nói tiếp: “Hơn nữa, A Hiểu cũng nói, hiện tại Hiên Viên Diệp hình như đã trúng kế chúng ta, hắn cho người tra khảo Thanh Trúc. Ngươi cũng biết Hiên Viên Diệp giảo hoạt cỡ nào, nếu kéo dài thời gian, ngộ nhỡ hắn suy nghĩ minh bạch thì tất cả kế hoạch đều bị chậm hết rồi.”

Ẩn công tử càng chau mày, tuy lời Bạch Dật Thần nói cũng có đạo lý, nhưng sao…

“Ngươi còn do dự cái gì nữa? Không phải A Hiểu vẫn trốn ở dưới mật đạo nghe ngóng sao? Nếu quả thật có xảy chuyện gì khác hắn cũng có thể nghe được, và khi đó thì hắn sẽ đem hoa kia giấu đi là xong.” Bạch Dật Thần nhìn thấy Ẩn công tử vẫn do dự, y trong lòng càng thêm sốt ruột. Y dài dòng thuyết phục đối phương.

“Được rồi, cứ làm như thế.” Ẩn công tử rốt cuộc khẽ gật đầu đáp ứng. Hắn sau đó quay sang A Hiểu trầm giọng phân phó: “Tối nay, lúc trời tối, ngươi hãy đem hoa kia thả về, nhưng nhất định phải hết sức cẩn thận…”

“Vâng, chủ tử.” A Hiểu cung kính đáp lời.

Bạch Dật Thần đã hài lòng, con ngươi y loé lên tia ngoan tuyệt, y cất giọng cười âm lãnh. Lần này nhất định phải đem đứa nhỏ của nàng xoá sạch.

Tối nay mọi chuyện sẽ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.