“Cung tiễn mẫu hậu.” Hoàng Thượng cung kính hô, khi nhìn về phía Hiên Viên Diệp đang ôm Mạnh Phất Ảnh thì đầu lông mày khẽ nhíu một chút.
Sau khi đoàn người Hoàng Thái Hậu rời đi, Hoàng Thượng đưa mắt nhìn về phía Hoàng Hậu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, thanh âm lạnh lùng vang lên, “Nói đi, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”
“Hoàng Thượng, nô tì quả thật không hề đánh nàng ta, chính nàng ta đánh nô tì, xin người hãy nhìn những vết thương trên người nô tì .” Hoàng Hậu ủy khuất vạn phần, vừa khóc vừa nói, “Ban đầu Nô tì sai người gọi nàng ta đến đây ngồi hàn huyên một chút, thật không ngờ, nàng ta đột nhiên lại phát điên, sau đó liền đánh…”
Hoàng Thượng căn bản cũng không nhìn những vết thương trên người Hoàng Hậu , hai tròng mắt híp lại, lạnh giọng thả ra từng chữ, từng chữ một, “Trẫm hỏi ngươi, ngươi đã làm gì Mạnh Phất Ảnh?”
Hoàng Hậu thân mình khẽ run , không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đang toát ra lửa giận của Hoàng Thượng,chỉ thấy trên đỉnh đầu vang lên tiếng quát giận “Ngươi thật sự là quá to gan, trẫm sẽ xem xem lần này Hoàng Thái Hậu xử trí ngươi như thế nào.”
Lời vừa nói xong, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn Hoàng Hậu , lạnh lùng phất tay áo, xoay người rời đi.
“Hoàng Thượng, nô tì…” Hoàng hậu còn muốn nói điều gì đó nhưng lại bị thị vệ bên người Hoàng Thượng ngăn lại.
Sau khi Hiên Viên Diệp ôm Mạnh Phất Ảnh về tới Vĩnh Thọ Cung, Thái Hậu liền vội vàng cho người đi truyền thái y.
Mạnh Phất Ảnh vẫn đang suy tư không biết nên giải thích như thế nào với Thái Hậu , nếu chỉ có một mình Thái Hậu ở đây thì còn dễ nói, nhưng hiện tại Hiên Viên Diệp cũng ở nơi này…
Mà giờ khắc này, bản thân mình còn bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực, thân thể của nàng, cứ như vậy dán ngay tại trước ngực hắn, có thể cảm nhận được rõ ràng độ ấm của hắn, ẩn ẩn còn có thể cảm giác được tiếng tim đập của hắn, thân thể của nàng, không khỏi càng thêm căng thẳng.
“Còn muốn giả bộ tới khi nào? Hay là do ngươi luyến tiếc, muốn được dựa vào người bổn vương thêm chút nữa ? “ Hiên Viên Diệp nhìn chằm chằm vào người trong lòng đang cứng đờ thân mình, thấp giọng nói, trong thanh âm có vẻ như có chút chế nhạo, nhưng cũng thấp thoáng ý cười vui vẻ .
Lúc này ở trong Vĩnh Thọ Cung chỉ có hai người bọn họ cùng Thái Hậu, thế nên không cần phải lo lắng gì cả.
Mạnh Phất Ảnh đột nhiên mở to mắt, hơi kinh ngạc nhìn về phía hắn, thì ra, hắn đã sớm biết nàng giả bộ, thế thì hắn còn nói những lời an ủi vừa rồi làm cái gì ?
Dù vẫn còn đang kinh ngạc, nhưng nàng cũng nhanh chóng rời khỏi người Hiên Viên Diệp .
Hiên Viên Diệp cảm nhận được độ ấm trong lồng ngực rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác mất mát khó hiểu….
“Ảnh nha đầu, hóa ra ngươi giả bộ sao ?” Hoàng Thái Hậu hoàn toàn sửng sốt, vẻ mặt khó có thể tin nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, tuy nhiên trên mặt cũng nhanh chóng lộ vẻ vui sướng, chỉ cần Ảnh nha đầu của bà không có việc gì là tốt rồi.
“Hoàng nãi nãi, thực xin lỗi, con vừa mới…” Mạnh Phất Ảnh ủ rột nhìn về phía bà , nói ra lời xin lỗi, nhớ tới sự lo lắng, sốt ruột cùng quan tâm của bà khi nãy nên Mạnh Phất Ảnh cảm thấy có chút áy náy.
“Được rồi,được rồi . Chỉ cần Ảnh nha đầu không có việc gì là tốt rồi.” Hoàng Thái Hậu trên mặt tràn ngập nụ cười yêu thương .Khi hai tròng mắt Hoàng Thái Hậu hơi đảo qua Hiên Viên Diệp thì chợt lóe lên một tia khác thường sáng rọi, lại nói, “Vậy thì ai gia phải đi theo chân bọn họ nói một tiếng, không cần truyền thái y nữa .”
Lời còn chưa nói hết, đã đưa chân bước đi .
Hoàng Thái Hậu cũng không hỏi Mạnh Phất Ảnh về chuyện vừa trải qua, cứ thế ra khỏi căn phòng.
Đôi mắt trong suốt của Mạnh Phất Ảnh phảng phất sự lo lắng, tình cảm Thái Hậu dành cho nàng đã vượt quá mức tưởng tượng của nàng, bà cưng chiều nàng, cho dù biết nàng làm sai nhưng vẫn không chút để ý che chở cho nàng, phần ân tình này, làm sao có thể không khiến cho nàng không cảm động được .
Hiên Viên Diệp đưa mắt đánh giá nàng, hai tròng mắt chớp lên, lại thấp giọng nói, “Diễn không tồi~”
Mạnh Phất Ảnh giật mình, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, không khỏi thét lên đầy kinh hãi, “Chẳng lẽ là ngươi?”
Chẳng lẽ người vừa nãy giúp đỡ nàng đánh ngã các cung nữ chính là …..Hiên Viên Diệp?
Tại sao, sao có thể là hắn được ? Tại sao hắn lại giúp đỡ nàng đánh Hoàng Hậu?
Vì nguyên nhân gì ?
Kinh ngạc, khó có thể tin được điều này, nàng thế nào cũng không tin, người kia sẽ là Hiên Viên Diệp.
Hiên Viên Diệp khóe môi hơi hơi nhếch lên ột chút, không trả lời lại nàng.
Không trả lời,đương nhiên cũng là không phủ nhận lại , đối với hắn mà nói, hành động này chính là chấp nhận.
Mạnh Phất Ảnh khóe môi run run, trời cao đất dầy ơi, việc này có chút đáng sợ nha ~~ Nàng đánh Hoàng Hậu,vậy mà Hiên Viên Diệp lại ở bên ngoài giúp đỡ, rõ là…
Thôi được rồi, chuyện không thể tin nổi đấy có nói như nào thì cũng thành sự thật rồi …
Mặc kệ như thế nào, hắn đúng là đã ra tay giúp nàng, Mạnh Phất Ảnh đang định nói lời cám ơn với Hiên Viên Diệp thì đột nhiên thấy hắn cúi người xuống tỉ mỉ đánh giá nàng,nàng theo bản năng, nghi ngờ hỏi, “Ngươi nhìn cái gì?”
Hiên Viên Diệp khóe môi lại nhếch càng lúc càng cao, đầu lông mày cũng nhíu lại, đôi môi khẽ nhúc nhích, từng chữ, từng chữ từ từ nói, “Vừa rồi bộ dáng của người, rất là…”
Lời nói ngừng giữa chừng, dường như là đang tìm một tính từ thích hợp .
Mạnh Phất Ảnh bối rối, đột nhiên nhớ lại bộ dáng nổi điên vừa nãy của bản thân mình . Chắc chắn là trông rất rất khó coi đi .Nàng nhìn hành động muốn nói lại thôi , có chút chần chừ, lại mang theo ít nhiều trêu ngươi của hắn, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, tức giận nói, “Rất xấu, rất rất khủng bố, đúng không?”
Hiên Viên Diệp nhếch mép, có vẻ như thật không ngờ nàng lại đột nhiên nói ra những lời này, con ngươi hơi hơi lóe lên, không nói gì, tuy nhiên đầu lông mày khẽ nhíu lại đôi chút.
“Hừ, thấy rõ ràng rồi chứ, sợ rồi sao? Nếu sợ, thì không cần cưới ta, bằng không ta sẽ mỗi ngày làm cho Vương phủ của ngươi gà chó không yên.” Mạnh Phất Ảnh mượn cơ hội uy hiếp nói.
Nàng biết,bộ dáng nổi điên của bản thân mình vừa nãy thực sự vô cùng kinh khủng.
Nếu bộ dáng đó khiến hắn sợ hãi, không cưới nàng thì không còn gì tốt bằng.
Dù sao, nam nhân giống như hắn nhất định là muốn cưới một nữ nhân ôn nhu hiền lành, không những xinh đẹp lại biết chu toàn gia sự , bộ dáng của nàng, có vẻ như rất không thích hợp, à không, chắc chắn là không thích hợp .
“Trong vương phủ của bổn vương không có mấy người.” Bạc môi khêu gợi của Hiên Viên Diệp khẽ động, trong thanh âm trầm thấp lộ ra một tia cười yếu ớt.
Mạnh Phất Ảnh lại sửng sốt, trong vương phủ của hắn không có mấy người? Cái quái gì thế này ….
Không có mấy người, thế nên không sợ nàng làm ầm ĩ?
Vẫn là…
“Đúng rồi, tuy rằng bộ dáng vừa rồi của ngươi quả thật…” Nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc ,hắn lại dùng cách nói nửa vời , cho đến khi thấy nàng lại nhìn về phía hắn , hắn mới tiếp tục nói, “nhưng còn không đến mức dọa được bổn vương.”
Mạnh Phất Ảnh nhìn chằm chằm hắn từ trên xuống dưới, hơi giật mình, hắn giờ phút này, có vẻ như thiếu đi sự lạnh lùng của ngày thường, lại nhiều hơn những lời nói khác thường .
“Ảnh nha đầu, nhìn lại mặt ngươi đi, mặt mũi bẩn hết rồi.” Trong lúc Mạnh Phất Ảnh vẫn còn ngơ ngác nhìn Hiên Viên Diệp , Hoàng Thái Hậu lại đột nhiên từ đâu đi tới , bà nở nụ cười khẽ nhìn nàng, nụ cười ấy tràn ngập thâm ý .
“Lại đây, Hoàng nãi nãi lau mặt cho ngươi.” Không đợi Mạnh Phất Ảnh phản ứng lại , chiếc khăn trong tay Hoàng Thái Hậu đã hướng về phía mặt nàng .
Mạnh Phất Ảnh theo bản năng nhíu mày, mặt nàng làm sao có thể bẩn được ? Vừa nãy Hoàng Hậu cùng những cung nữ kia căn bản không hề động được đến nàng mà ?
Khi chiếc khăn kia tới gần hơn , hai tròng mắt của Mạnh Phất Ảnh đột nhiên trợn lên, trên chiếc khắn này có mùi thuốc nước nàng vô cùng quen thuộc , chính là thuốc nước có thể trừ bỏ lớp ngụy trang trên mặt nàng….
Chẳng lẽ Hoàng Thái Hậu… ?