Thần Y, Ngươi Thật Cao Lãnh!

Chương 31: Vụ án thứ ba: Vương gia cầu hôn



Nghiêm Vân Khải nắm quần áo mà Chu Lan lưu lại, vẫn trầm tư.

Ninh Vô Tâm đi tới, có chút đau lòng, “Đã sắp canh tư rồi, ngày mai thì nghĩ sau đi.”

Vừa nói, y nhẹ nhàng rút quần áo trong tay Nghiêm Vân Khải ra, đặt vào trong tủ khóa kỹ.

Nghiêm Vân Khải cau mày.

Ninh Vô Tâm đã nói lại với hắn rất nhiều lần mỗi một chi tiết của bộ quần áo này.

Đó chính là trang phục thái giám màu xám tro vô cùng bình thường.

Khác biệt duy nhất, chính là có một vết khâu trên vạt áo và một vết đánh dấu ngang trên đó.

Bộ quần áo này cùng vết đánh dấu đó, rốt cuộc đại biểu cho cái gì?

Ý của Chu Lan là, hung thủ là một thái giám?

Vậy là có ý gì?

Hắn nắm chặt miếng vải có đánh dấu ngang đó trong tay, nõi rõ đó là thông tin mấu chốt.

Nhưng tại sao mình lại không đoán ra được chứ?

Là tên?

Hắn đã nghĩ qua tất cả những cái tên, nhưng hoàn toàn không nghĩ được bất kỳ người nào có liên quan đến miếng vải được cắt ngang đó.

Thời gian đữa qua lâu như vậy, mà vụ án vẫn chưa có chút tiến triển nào.

Bây giờ thông tin này của Chu Lan, chính là đầu mối duy nhất của hắn.

Ninh Vô Tâm giúp hắn cởi quần áo ra, đỡ hắn nằm xuống, còn mình thì nằm bên người hắn, đắp cùng một cái chăn, giống như có điều suy nghĩ nói, “Trên quần áo may một miếng vải nhỏ, thật kỳ quái a. Phí công khâu một miếng vải như vậy làm gì, phía trên còn có một vết đánh dấu ngang.”

Nghiêm Vân Khải cả kinh.

Hắn luôn chỉ suy nghĩ quần áo và vết đánh dấu là có ý gì, nhưng lại khong nghĩ đến tác dụng của vết khâu ngang đó.

Đây chính là một chuyện hết sức quái lạ.

Tinh thần Nghiêm Vân Khải chấn động, ‘Ngày mai đi phòng ngủ của Chu Lan nhìn một chút.”

Nói không chừng có đầu mối gì đó.

Vẫn là… Niệm Chi thông minh a…

Nghiêm Vân Khải quay người, chậm rãi ôm lấy Ninh Vô tâm, cười hôn y.

Người này luôn luôn chăm sóc mình, nhưng bản thân hắn vẫn luôn lơ là y, trong lòng thật đúng là có chút áy náy.

Ninh Vô Tâm cười khanh khách noi, “Nếu không, chúng ta làm đi. Vụ án này nếu không phá được, chúng ta dù sao cũng phải chết, làm rồi sau này chết đi mới không có tiếc nuối.”

Nghiêm Vân Khải cắn cắn hầu kết y, “Không có lòng tin với ta gì cả. Ta còn chưa muốn chết…”

Không thể chết được, ta còn rất nhiều chuyện muốn cùng làm với ngươi…

Ninh Vô Tâm bị hắn làm cho đầu óc hơi choáng váng, “Ngươi thật sợ chết, thật mất mặt…”

Nghiêm vân Khải ôm lấy y, tâm tình có chút kích động, “Niệm Chi, ngươi có biết hay không, ở phía tây Chiêu quốc, nam tử thích nhau có thể có kết quả…”

Ninh Vô Tâm rõ ràng cũng vô cùng hướng tới, “Thiên quốc cưới nam thê rất bình thường, quan to quý nhân của Duệ quốc có thể nạp nam sủng, hai người yêu nhau của Chiêu quốc có thể kết làm một đôi, nước nào cũng tốt hơn Tường quốc…”

Nghiêm Vân Khải kích động nói, “Qua chút thời gian, tìm một cơ hội, chúng ta đi Chiêu quốc một chuyến, có được hay không?”

Ninh Vô Tâm hơi sửng sốt.

ĐI Chiêu quốc? Làm gì?

Nghiêm Vân Khải ôm lấy y, sắc mặt đỏ lên, “Chúng ta đi nơi đó cử hành một nghi lễ, kết làm một đôi, có được hay không?”

Ninh Vô Tâm hoàn toàn ngẩn ra.

Đi Chiêu quốc, thực hiện nghi lễ, kết kết kết làm một đôi?

Ninh Vô Tâm mở to hai mắt.

Bây giờ là tình huống gì?

Ninh Vô tâm nhìn khuôn mặt vừa đỏ ửng vừa khẩn trương của Nghiêm Vân Khải, hô hấp của mình cũng dồn dập.

Bộ dáng bây giờ của Vương gia, là đang… cầu cầu cầu cầu hôn?!

Ấy… ây ây ây ây?

Ninh Vô Tâm sờ ngực mình.

Cái này… Y ngược lại hoàn toàn chưa hề nghĩ đến, hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý a!

Y nắm tay Nghiêm Vân Khải, trong lòng hơi hốt hoảng.

Qua… một đời… sao?

Mình.. Còn chưa nghĩ đến xa như vậy a!

Ninh Vô Tâm hốt hoảng nói, “Vương gia, một khí kết làm một đôi, hai người đều không thể lấy thêm vợ khác, Người thân là Vương gia, có thân phận có địa vị, cái này… sẽ bị người khác nhàn thoại…”

Nghiêm Vân Khải lập tức nói, “Niệm Chi, ta nếu đã nói thích ngươi, nhất định sẽ một lòng với một mình ngươi. Ngươi không cần lo lắng cái này.”

Trong lòng hắn vô cùng khẩn trương.

Lời nói lúc mới vừa rồi, hắn vẫn chưa nghĩ rõ ràng, nhưng dưới sự kích động nên bật thốt ra.

Sau khi nói ra, hắn mới cảm thấy sảng khoái, giống như đã làm được chuyện vô cùng chính xác.

Hóa ra, cái mình thực sự muốn… Chính là chuyện này…

Giữ người này bên cạnh cả đời…

Trên mặt Nghiêm Vân Khải lộ ra thần sắc mong đợi cùng sốt ruột.

Ninh Vô Tâm càng dây dưa không trả lời, trong lòng hắn lại càng không chắc chắn.

“Niệm Chi?” Nghiêm Vân Khải nhje giọng hỏi.

Giờ phút này hắn không nhìn thấy biểu tình trên mặt Ninh Vô Tâm, trong lòng hết sức bất an.

Ngươi… Không muốn sao?

Trong lòng Ninh Vô Tâm vẫn rất loạn, “Vương gia đột nhiên nói như vậy, trong lòng ta chưa có chuẩn bị…”

Thật sự quá đột ngột a!

Coi như là thích, cũng không thể cứ thế mà quyết định…

Còn nhiều chuyện phải cân nhắc…

Nghiêm Vân Khải ngẩn ra một chút, sắc mặt ảm đạm xuống.

Quả nhiên… Là không muốn…

Hắn yên lặng quay đầu, khổ sở.

Thật sự bị cự tuyệt…

Mình còn chưa từng thích qua một người như vậy.

Đáng tiếc rằng người kia, hình như không muốn cùng mình chung sống cả đời…

Nghiêm Vân Khải nhẹ giọng nói, “Ta.. Quá đường đột… Thật xin lỗi…”

Ninh Vô Tâm khẩn trương nắm tay hắn, ‘Vương gia, ta… Ta mới phải xin lỗi…”

Y quả thực không tìm ra được lời nào thích hợp, không thể làm gì khác ngoài nắm tay trấn an Nghiêm Vân Khải.

Trong lòng Nghiêm vân Khải vẫn khổ sở, “Người có nơi tốt của mình để về. Ta biết…”

Ngươi nói xin lỗi làm gì…

Nói xin lỗi còn làm ta khó chịu hơn so với không nói xin lỗi…

Hắn xoay người đưa lưng về phía Ninh Vô Tâm… Thật muốn khóc…

Ninh Vô Tâm nhẹ nhàng xoa lưng Nghiêm Vân Khải, “Vương gia, chúng ta như bây giờ không tốt sao?”

Mặc dù lén lén lút lút, nhưng cũng có thú vui của lén lén lút lút a…

Còn không có áp lực trong lòng…

Nghiêm Vân Khải oán hận trong lòng, nếu như thế, ngươi muốn đi lúc nào thì đi, một chút liên hệ cũng không có.

Ngươi ngược lại lại vô cùng thoải mái.

Còn ta?

Ngươi treei chọc ta, bây giờ lại không muốn chịu trách nhiệm sao?

Vô Tâm Vô Tâm…

Thật đúng là đủ vô tâm…

Nghiêm Vân Khải xoay người, ôm thật chặt Ninh Vô Tâm vào ngực, nghiến răng nghiến lợi.

Ta nhất định sẽ không có ngươi đi.

Ngươi chêu trọc ra, thì phải chuẩn bị sẵn sàng phụ trách cả đời đi…

Cả ngày đều nghĩ đến chuyện xxx, xx xong liền phủi mông một cái rồi chạy.

Nghĩ hay quá!!

==========

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Ninh Vô Tâm tỉnh, Nghiêm Vân Khải đã mặc xong quần áo.

Ninh Vô Tâm xoa xoa thân thể hơi ê ẩm của mình.

Tối hôm qua bị người trước mặt này ôm quá chặt, muốn điều chỉnh một chút tư thế thôi mà người này cũng không muốn.

Nghiêm Vân Khải nói, “Niệm Chi tối qua ngủ ngon không?”

Da đầu Ninh Vô Tâm có chút ngứa ngáy, “Ngon…”

Dáng vẻ kia của ngươi tối hôm qua, thật sự khiến cho người khác thấy được một mặt khác của ngươi.

Một mặt bá đạo cố chấp…

Nghiêm Vân Khải mỉm cười nói, “Niệm Chi, chúng ta đi xem phòng Chu Lan một chút đi.”

Nói xong, hắn lại thận trọng nói, “Niệm Chi, chúng ta mau chóng phá xong án này, ta nghỉ ngơi một tháng, sẽ luôn ở cùng với ngươi.”

Ninh Vô Tâm cúi đầu, trong lòng có chút loạn.

Người này cố ý lấy lòng như vạy, quả thực khiến cho y có chút không biết làm sao.

Y đứng dậy mặc quần áo, nhẹ giọng nói, “Phá án quan trọng, chúng ta đi thôi.”

===========

Ninh Vô Tâm cẩn thận kiểm tra tủ quần áo trong phòng Chu Lan, đem tất cả quần áo của hắn ra đặt trên giường, kiểm tra từng món một.

Càng kiểm tra, y càng cảm thấy kỳ lạ.

Tất cả quần áo ở chính giữa, chỉ có quần áo thái giám được khâu một miếng vải nhỏ ở vạt áo,

Trang phục thái giám có hai loại, một loại là màu xám tro, cũng chính là màu áo mà Chu Lan ôm vào trong ngực.

Một loại khác, là màu đỏ thẫm.

Tất cả quần áo thái giám màu xám tro đều được khâu một vạch ngang.

Màu quần áo màu đỏ thẫm, phía trên đều khâu hai vạch ngang.

Ninh Vô Tâm nhíu mày, nói những gì mình quan sát được cho Nghiêm Vân Khải.

Nghiêm Vân Khải nói, “Quần áo thái giám màu xám tro đều là trang phục bình thường mà bọn họ mặc, trang phục thái giám màu đỏ sẫm đều là mặc vào lúc có yến hội hoặc lễ mừng. Tại sao phải khâu vạch ngang khác nhau chứ? Có ý gì?”

Trong lòng Nghiêm Vân Khải tựa hồ như bắt được cái gì đó, nhưng lại không rõ ràng.

Nhưng mà, trực giác của hắn nói cho hắn biết, hai kiểu khâu này chính là thông tin mấu chốt mà Chu Lan để lại cho hắn.

Hắn cau mày nói, “Bình thường chỉ có không có cách nào phân biệt được mới có thể làm ký hiệu phải không. Những quần áo này có màu sắc khác nhau như vậy, khâu vạch vào là có ý gì chứ?”

Ninh Vô Tâm vốn đang thu dọn quần áo, vừa nghe Nghiêm vân Khải nói vậy, đột nhiên dừng lại.

Y nhẹ giọng nói, “Vương gia, ta biết Chu Lan muốn nói cái gì rồi. Thông tin trước khi chết của hắn, không phải nói đến chuyện của hung thủ, mà là chuyện liên quan đến chính hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.