Chương 162:
“Chắc là anh ta chỉ đang hù cậu thôi… Ái Vân, đừng quá lo lắng, đây là Giang Thành, chủ tịch Lâm Huy sẽ giúp cậu, tên thiếu gia họ Lương kia không dám làm gì cậu đâu!”
Trịnh Tú Lan an ủi.
Lý Ái Vân nghe được vậy, nhưng lại liên tục cười khổ.
“Sau khi chữa khỏi bệnh cho mẹ mình, chủ tịch Lâm bổ đi, không nói một lời. Mặc dù anh ấy không nói gì, nhưng mình có thể cảm nhận được sự bất mãn của anh ấy từ cuộc đối thoại giữa anh ấy với Lương Hòa An. Anh ấy có quan hệ với Phan Lâm. Mà mình đối xử với Phan Lâm như vậy, anh ấy chắc cũng có thành kiến với mình?”
“Vậy à… Vậy thì… Cậu sẽ ly hôn với Phan Lâm hả?” Trịnh Tú Lan không hiểu sao lại hỏi vậy.
Vừa dứt lời, cô cảm thấy chột dạ, ánh mắt dè dặt nhìn về phía Lý Ái Vân.
Lý Ái Vân cười khổ, nhưng không trả lời.
Trịnh Tú Lan hơi thất vọng.
“Đúng rồi, Phan Lâm sống ở chỗ cậu sao?”
“Đúng vậy.”
“Sáng mai, mình sẽ đến chỗ của cậu, mình muốn nói chuyện với anh ấy…”
“Cậu muốn nói chuyện với anh ấy lúc nào mà chẳng được?”
“Hay là sáng mai qua đi.”
Lý Ái Vân thấp giọng nói rồi vội vàng rời đi.
Trịnh Tú Lan thở dài, nhưng không ngăn cản.
Lý Ái Vân trở lại bệnh viện, ở lại phòng bệnh trông nom cha mẹ cô cả đêm. Sáng sớm hôm sau, cô mang hai quầng thâm đi về phía bãi đậu xe của bệnh viện, định đến phòng khám của Trịnh Tú Lan để tìm Phan Lâm.
Nhưng, khi cô vừa đến gần chiếc xe của mình, tự dưng bên cạnh có mấy người lao ra.
Một trong số họ có một phụ nữ ăn mặc lộng lẫy và trang điểm đậm.
Bà ta nhìn Lý Ái Vân chăm chằm một hồi, sau đó xoay người lạnh lùng nói: “Cô là Lý Ái Vân?”
“Đúng vậy, bác có chuyện gì không?”
“Cô gọi ai là bác hả?”
Người phụ nữ diêm dúa kia tát thẳng vào mặt cô.
Bốp!
Lý Ái Vân ăn trọn cái tát, che khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Sao tự dưng lại đánh tôi?”
“Đánh mày? Tao muốn giết mày!”
Người phụ nữ duỗi tay ra, trực tiếp bóp cổ Lý Ái Vân.
Lý Ái Vân đau đớn, nắm chặt tay người phụ nữ, cố gắng bẻ ra. Nhưng sức lực của người phụ nữ mạnh đến bất ngờ, cô không thể làm được.
Người phụ nữ đẩy mạnh một cái.
Lý Ái Vân ngã ngồi dưới đất, trên chiếc cổ thiên nga trắng nõn in hằn năm ngón tay.
“Tao nói cho mày biết, tao là mẹ của Lương Hòa An! Nghe nói mày từ chối con trai †ao. Con trai tao vừa ý mày, đó là vinh hạnh của mày. Nếu không phải con trai tao thích mày, bà đây đã sớm cho mày banh mặt rồi!”
Người phụ nữ diêm dúa lạnh lùng nói.
“Bà…” Lý Ái Vân Kỳ giận đến mức nước mắt sắp trào ral “Bà cái gì? Nghe đây, con trai tao đã mất liên lạc. Mày nên cầu nguyện để tao tìm thấy nó. Nếu nó mà bị làm sao, tao sẽ chôn sống mày, để mày đi theo hầu hạ con trai tao!”
Người phụ nữ diêm dúa khit mũi, hất tay một cái, dẫn đoàn người ra khỏi bãi đậu xe.
Lý Ái Vân cắn chặt đôi môi mỏng của mình, những giọt nước mắt uất ức rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Nhưng cô ấy không nói gì, chỉ im lặng lên xe, đến phòng khám bệnh của Trịnh Tú Lan.
Mặc dù cô không ngừng xoa má trên đường để làm cho dấu tay trên mặt bớt rõ ràng, nhưng khi đến bệnh viện, Trịnh Tú Lan vẫn nhận ra có điều gì đó kỳ lạ, còn có Phan Lâm.
“Mặt mày bị sao vậy?”