Giọng nói bất âm bất dương nọ trong nháy mắt truyền khắp Phiêu Hương Lâu.
Ngay sau đó, một nam tử trung niên có ngoại hình bất nam bất nữ cũng như thanh âm của hắn cất bước vào Phiêu Hương Lâu! Ở phía sau hắn có năm người vạm vỡ mặt mang sát khí đi theo, trên bả vai đều xăm hoa văn một cái rìu dữ tợn!
"Quỷ Phủ Bang!" Có thực khách trong Phiêu Hương Lâu thất thanh hoảng sợ la lên.
Gã nam tử trung niên bất âm bất dương này có nhân xưng "Bạch diện quân sư", là Phó bang chủ Quỷ Phủ Bang. Tu vi cùng Vân Chỉ Tịch đều là Huyền Sĩ sơ giai, bất quá hắn hàng năm đều vào sinh ra tử không ít, âm sát khí nồng đậm, hơn nữa thăng cấp Huyền Sĩ sơ giai đã nhiều năm, bây giờ là Huyền Sĩ sơ giai đỉnh.
Sáu người tiến vào Phiêu Hương Lâu, âm thanh bàn tán xôn xao trong quán ăn nháy mắt yên tĩnh! Từng ánh mắt sợ hãi nhìn nam tử trung niên nọ, hầu hết đều bị sát khí nồng đậm trên thân sáu người làm chấn động.
Đúng lúc này, Lạc Phong lại dùng ánh mắt căm hờn nhìn người này, than thở khóc lóc: "Biểu tỷ, chính là người này muốn mưu hại cha! Hắn muốn đoạt lấy món đồ vừa rồi đệ đưa cho tỷ!"
Vân Chỉ Tịch ánh mắt hơi hơi động, cười như không cười nhìn Lạc Phong. Đến lúc này, nàng tất nhiên nhìn ra thiếu niên này hô to đánh kẻ lừa đảo là giả, kéo nàng xuống nước mới là thật.
Vân Thất cùng vân Bát cũng phát hiện sự tình không đúng, đang định mở miệng phản bác thì được Vân Chỉ Tịch truyền âm để bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ, hết thảy nghe lệnh nàng mà làm!
Vân Thất và Vân Bát cả người chấn động, đều kinh hãi nhìn về phía Vân Chỉ Tịch! Bởi vì có khả năng truyền âm chỉ khi tu vi đạt tới huyền sĩ giai mới làm được! Nhưng mà Thất tiểu thư không phải mới là huyền đồ thất giai hay sao? Sao lại có thể truyền âm! Chẳng lẽ......
Ngay khi vừa vào cửa, vị Bạch diện quân sư nọ sớm đã chú ý đến ba người bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Lạc Phong. Trừ bỏ Vân Thất cùng Vân Bát hắn nhìn không thấu, còn như Lạc Phong huyền đồ bát giai cùng Vân Chỉ Tịch huyền đồ thất giai thì hắn không hề để vào mắt!
"Ha — — Lạc Phong tiểu thiếu gia tìm được mấy người hỗ trợ à, bất quá — —" Bạch diện quân sư cười âm u, ánh mắt âm cay trừng Vân Chỉ Tịch: "Thức thời thì mau đem đồ vật giao ra đây! Nếu không đưa tiểu cô nương da dẻ trắng nõn như ngươi đến trong bang chúng ta thì... hắc hắc — —"
"Ngao ngao — —" Phối hợp Bạch diện quân sư nói, phía sau năm tên hô hoán quỷ gào một hồi, mười phần hung thần ác sát.
Nếu là người bình thường, sợ là đã bị dọa vỡ gan. Nhưng Vân Chỉ Tịch là ai? Đó là sát thủ chi ma đi ra từ vùng đất tử vong, nàng làm sao có thể sợ?
"Chậc chậc — — thứ đồ vật bất âm bất dương từ xó xỉnh nào chui ra đây? Nghe thanh âm, chẳng lẽ là phía dưới không có? Liền phía dưới đều giữ không nổi, còn muốn đoạt đồ vật của cô nãi nãi, ngươi được không?" Vân Chỉ Tịch nhàn nhạt nói, một đôi mắt đẹp không chút nào che lấp nhìn về phía hạ thân của Bạch diện quân sư.
Nghe vậy, trên gương mặt trắng nõn của gã Bạch diện quân sư tức khắc dữ tợn: "Tiểu tiện nhân muốn chết!" Trên thực tế, hắn xác thật là phía dưới không có! Nhưng điều này khiến hắn vô cùng nhục nhã, còn bị một thiếu nữ nói ra trước mặt nhiều người như vậy thì hắn sao có thể nhịn được!
"Ai nha nha, tức giận à? Xem ra bị ta đoán trúng, quả nhiên là phía dưới không có!" Vân Chỉ Tịch căn bản không sợ, còn vẻ mặt kinh ngạc lại bừng tỉnh đại ngộ nói.
Tức khắc, trong các khách nhân không biết là ai không nín được cười một tiếng, vì thế hết đợt này đến đợt khác vang lên những tiếng cười không kìm chế nổi!
"Ai dám cười! Giết cho ta!" Bạch diện quân sư sắc mặt xanh mét, âm cay ánh mắt trừng mọi người, ai bị hắn nhìn đến đều vội vã gục đầu xuống, nghẹn lại trong lòng ý cười không dám biểu hiện ra ngoài, rốt cuộc mạng nhỏ vẫn là quan trọng hơn.
Bạch diện quân sư trừng mấy người còn lại, ánh mắt âm trầm đánh giá Vân Chỉ Tịch: "Tiểu tiện nhân, ngươi dám trêu đùa bổn quân sư?! Tốt lắm! Hôm nay dù ngươi dâng lên đồ vật kia, bổn quân sư cũng muốn làm cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!"
"Các ngươi mau bắt lấy tiểu tiện nhân này cho ta, rồi đem ra bên đường cường bạo! Chỉ cần không giết chết, muốn chơi như thế nào thì chơi!" Bạch diện quân sư ác độc ra lệnh!
Năm gã đại hán nghe vậy, ánh mắt lộ ra dâm tà, một đám tê gào quái kêu: "Quân sư yên tâm, bọn ta cam đoan chơi đến nàng muốn sống không được muốn chết không xong! Ha ha ha — —"
"Ha ha ha — —" Vân Chỉ Tịch không hoảng hốt mà còn cười, thấy năm người nhào lên, nàng lui về phía sau một bước.
Vân Thất, Vân Bát lập tức tiến lên cho mỗi gã một chưởng, khiến xương sống sáu người Quỷ Phủ Bang gãy vụn! Trong nháy mắt tiếng dâm gào biến thành tiếng kêu thảm thiết, trường hợp nhanh chóng xoay chuyển!
Bạch diện quân sư vừa thấy tình huống không đúng liền chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng Vân Chỉ Tịch sao có thể để hắn trốn, nhanh chóng bay lên đá vào đầu người nọ!
"Đi? Ai cho ngươi đi? Ngươi không phải muốn sống không được muốn chết không xong sao? Tỷ tỷ ta hiện tại liền giúp ngươi!" Dứt lời, Vân Chỉ Tịch cầm trong tay một thanh chủy thủ hung hăng đâm vào xương bả vai bạch diện quân sư! Tốc độ cực nhanh, căn bản không cho bạch diện quân sư kịp thời gian phản ứng thời gian!
"A — —" một tiếng thảm gào sắc bén kinh động phạm vi mười dặm gà bay chó sủa!
Vân Thất e sợ Vân Chỉ Tịch xảy ra chuyện, chạy tới đè lại Bạch diện quân sư đang định phản kháng!
Những việc trên diễn ra chỉ trong vòng thời gian mấy cái hô hấp. Nguyên bản đám người Bạch diện quân sư vừa mới thanh thế hiển hách, ỷ vào người nhiều tới khinh người nay một đám sắc mặt trắng bệch, phi thường thê thảm nằm xoài trên trên mặt đất, sự tương phản hết sức to lớn. Mọi người chứng kiến nhịn không được xoa xoa đôi mắt, cho rằng chính mình là hoa mắt.
Bất quá chờ bọn hắn xoa xong rời mở mắt, liền thấy thiếu nữ áo đỏ xinh đẹp cầm một thanh chủy thủ rạch mấy đường trên người Bạch diện quân sư: "Đau không? Có nghĩ đến chết?"
"A — —" Từng tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng bạch diện quân sư tràn ra, hắn hiện tại dù muốn chết cũng không có sức lực để nói. Bởi vì mấy chỗ bị Vân Chỉ Tịch đâm đều là khiến hắn đau muốn chết lại không nguy hiểm đến tính mạng!
"Muốn chết a? Không thể nha, ngươi nói yêu cầu sống không được muốn chết không xong." Vân Chỉ Tịch mỉm cười, nhưng bộ dạng tươi cười ở trong mắt mọi người chỉ cảm thấy lạnh buốt. Một đám nhịn không được tưởng, đây là ma nữ nhà ai, quả thực là đáng sợ! Bạch diện quân sư đắc tội ma nữ này quả thực là... quá thảm!
Có thể nói một tay đạo diễn hết thảy - Lạc Phong, cũng không nghĩ tới chuyện sẽ trở nên như vậy. Hắn lúc này nhìn Vân Chỉ Tich cười lúm đồng tiền như hoa chỉ cảm thấy cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn cư nhiên tính kế một cái ma nữ, này...... Vẫn nên chạy nhanh mới là thượng sách!
Nghĩ đến đây, Lạc Phong liền lặng lẽ muốn trốn.
"Lạc Phong tiểu biểu đệ, ngươi có muốn tới đâm hai đao không?" Vân Chỉ Tịch lại mở miệng nói.
Lạc Phong cả người chấn động, quay đầu lại thấy Vân Chỉ Tịch không biết khi nào đã ném xuống chủy thủ, mặt mày mỉm cười nhìn hắn, dưới chân nàng là Bạch diện quân sư thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, cả người nhiễm huyết, thảm đến không thể lại thảm......