Thần Y Phục Thù!

Chương 184



Chương 184

Y Nhân trên mặt có vẻ xấu hổ. “Lăng Việt, thật xin lỗi, nếu như không phải do em, anh cũng không đến mức tốn tiền nhiều như vậy!!”

Lăng Việt nhẹ nhàng vuốt mũi Mục Y Nhân một cái.

“Nha đầu ngốc, vì em, đừng nói là 100 triệu, dù cho là 10 tỷ, 100 tỷ, ngàn tỷ, anh đều có thể cho em?”

“Tiền, là thứ Lăng Việt anh không thiếu!”

Buổi chiều, sau khi Lăng Việt và Mục Y Nhân chuẩn bị xong một phen thì trực tiếp chạy về Lăng gia thôn.

Sau sự tình lần đó, cuộc sống của ông nội Lăng tốt hơn rất nhiều, tinh thần thì luôn luôn thoải mái. “Việt Việt, Y Nhân, cuối cùng hai đứa cũng đến với nhau rồi, ông nội nhìn thấy cũng an lòng rồi.”

“Ông nội, cháu với Lăng Việt đã bàn với nhau, bọn ta muốn đưa ông về Giang Châu ở với chúng cháu, để chúng cháu có thể ngày ngày chăm sóc ông.”

“Thôi. . . Thôi, không nên như vậy, ông ở nông thôn đã quen rồi, để cho ông vào đó ông cũng không thích ứng được. Lúc trước khi cha Lăng Việt còn sống đưa ông vào thành phố hưởng phúc đã đủ rồi! Bây giờ ông cũng đã già cả, những thứ kia, cũng dần trở thành mây khói của cuộc đời mà thôi!”

Dừng một chút, ông nội Lăng lần nữa cười nói: “Nói đi nói lại, hai đứa định lúc nào mới kết hôn đây? Rồi mau chóng sinh cho ông hai đứa cháu dễ thương, Ông lúc này còn khỏe khoắn, còn có thể giúp hai đứa chăm cháu một, hai năm a!”

Mục Y Nhân nghe nói như thế, mặt đỏ hết cả lên, ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Cháu. . . cháu đều nghe theo Lăng Việt hết ạ.”

Ông nội Lăng trừng mắt về phía Lăng Việt mà nói:

“Y Nhân của ta tốt như vậy, cháu còn không mau nắm lấy cơ hội? Còn định đi lêu lổng ở đâu nữa hả?”

Lăng Việt cười nhạt một tiếng.

“Cháu đã cầu hôn Y Nhân rồi mà, còn kết hôn, chắc phải còn chờ thêm một thời gian nữa.”

Ông nội không khách khí giậm mạnh chân.

“Mày . . . mày còn chờ cái gì nữa hả? Đây là việc tốt, không nên chậm trễ!”

Lăng Việt sắc mặt nghiêm nghị trả lời.

“Mối thù của cha mẹ, của cha mẹ Y Nhân còn chưa báo, cháu và Y Nhân, sao có thể bỏ qua chuyện này mà nhanh chóng kết hôn được?”

“Cài tên ngốc này, kết hôn với báo thù có liên quan gì đến nhau!”

Lăng Việt cười cười.

“Ông cố gắng chờ một chút. Sẽ không lâu đâu ông nội à!”

“Y Nhân, tại sao cháu cũng hùa theo nó chứ?”

Y Nhân ôn nhu cười một tiếng.

“Anh ấy là người yêu của cháu – cháu tôn trọng quyết định của anh ấy!”

Hai người Phu xướng Phụ tùy, ông nội Lăng cũng chỉ có thể cười nhạt mà giương mắt nhìn. Mục Y Nhân nhẹ nhàng kéo tay của ông nội Lăng nũng nịu nói:

“Ông nội, ngài yên tâm đi. Lăng Việt nhất định sẽ cho cháu một cái hôn lễ thật lớn, thật đẹp!”

“Ông nội là sợ không có chờ đến ngày đó được! Nhưng mà cháu yên tâm, chỉ cần ông còn ở đây một ngày, ông ₫ tuyệt sẽ không để cho tên này phụ con! Nếu không, khi ông đi xuống cửu tuyền cũng không có mặt mũi nào mà gặp cha mẹ cháu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.