Thần Y Phục Thù!

Chương 65



Chương 65

Hai con đường này của Vương Đổng đưa ra, Mục Y Nhân chọn đường nào cũng là đường chết!

Không thể không nói, Vương Đổng vẫn là có một chút thông minh.

Một chiêu trí mạng như vậy, Mục Y Nhân hoặc là tránh, hoặc là chết!

Lui một bước mà nói, nàng có thể tạm thời bảo vệ tâm huyết của cha nàng, nhưng trên thực tế thì toàn bộ tài sản của Mục gia về sau đều sẽ thuộc về con cháu của Vương gia!

Kết quả chỉ có một, chính là Mục Y Nhân sẽ bị ăn đến xương cốt không còn một chút nào cả!

Độc! Thật sự quá độc!

Ánh mắt của Mục Y Nhân nhìn lướt qua mọi người xung quanh một lượt, ở trong ánh mắt của nàng có mang theo sự giận dữ cực độ.

“Các ông… Đều là từng chịu ơn của cha tôi! Nếu không có cha tôi, làm sao các ông có được ngày hôm này? Vậy mà hôm nay, các ông lại cùng tên Vương Đổng lòng lang dạ sói này cùng nhau bắt nạt tôi! Tôi chỉ muốn hỏi các ông rằng ở trong lòng các ông có cảm thấy xấu hổ hay không?”

Ở trong đám người chỉ có rải rác mấy vị ở trong ánh mắt có chút hổ thẹn!

Đến mức những người khác, thì toàn bộ trên khuôn mặt đều lộ rõ ra sự khinh thường!

Thậm chí còn có mấy người đang giễu cợt Mục Y Nhân.

Lòng người bạc bẽo, làm gì có ai sẽ quan tâm đến sự sống chết của một đứa trẻ mồ côi cha mẹ như Mục Y Nhân chứ? Cho dù là giờ phút này, có người bảo bọn họ trói Mục Y Nhân lại đem bán vào trong núi lớn, bọn họ cũng sẽ không chút do dự!

Chỉ cần bọn họ có tiền là được rồi.

Nhìn thấy tình cảnh này, Mục Y Nhân cũng không nhiều lời nữa, ở trong lòng của nàng đã bừng tỉnh.

Đại thế đã mất, tiểu nhân tự ý lộng quyền, còn có gì để mà nói nữa?

Cô thê lương cười một tiếng.

“Thôi, các ông thắng.”

Nói xong, nàng quay người chuẩn bị rời đi, lại bị một bàn tay lớn ngăn lại.

“Lăng Việt? Anh..?”

Lăng Việt ấm áp cười một tiếng.

“Tôi có nói, tôi sẽ giúp cô!”

Sau đó, hắn không giải thích thêm gì, lần nữa đem Mục Y Nhân ấn vào trên ghế ngồi.

Nữ nhân của Lăng Việt, sao có thể để người khác ăn hiếp được chứ?

Minh Thừa đi đến bên cạnh một tên cổ đông, lập tức dùng một chân đạp tên này té xuống đất.

“Móa nó, mắt mù hã? Để Thiếu chủ nhà tôi đứng nửa ngày còn không cho ngồi?”

Nói xong, cậu ta đem cái ghế kéo đến sau lưng của Lăng Việt.

Lăng Việt ngồi xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, nhấc chân lên, cái đầu nghiên về một bên, mỉm cười nhìn lướt qua mọi người một chút.

“Vừa mới lúc nãy các ngươi cho Y Nhân hai con đường, hiện tại tôi cũng cho các ngươi hai sự lựa chọn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.