Thư phòng bài trí, ba mặt tường đều là giá sách, nơi đó đều là sách thuốc, dược lý địch điển tập.
Trong thư phòng, có một nam hài, người này chính là biểu ca, Phượng Từ Ân.
Chỉ thấy hắn một thân xiêm y lam nhạt, tuy rằng so với Qúy Như Yên lớn hơn một tuổi, nhưng thân thể lại rất cao lớn, ước chừng cao hơn nàng một cái đầu.
Phượng Từ Ân có chút ngạc nhiên nhìn nàng, trong tay nắm một quyển sách, quay đầu nhìn về phía cha, nghi hoặc khó hiểu.
Thư phòng của cha, chưa bao giờ cho nữ nhân tiến vào.
Như thế nào biểu muội Qúy Như Yên này lại ở đây?.
Phượng Thiên Hữu ngồi ở trên ghế, nhìn thoáng qua Qúy Như Yên, phát hiện nàng vẫn là im nặng trầm mặc cùng trấn tĩnh, căn bản không giống như một tiểu hài tử sáu tuổi.
"Như Yên, ngươi có biết một năm Phượng Thiên phủ phải nuôi bao nhiêu người?".
"Không biết".
Phượng Thiên Hữu híp con ngươi, cuối cùng vẫn là trầm giọng nói: "Người cùng muội muội của ngươi đến ở tại Phượng Thiên phủ, cữu cữu có thể thu nhận ngươi, cho ngươi một cái nơi cư trú. Nhưng thế gian này, không có ai ăn cơm không phải trả tiền. Muội muội ngươi còn nhỏ không thể làm gì, nhưng ngươi đã sáu tuổi, cũng có thể tự chiếu cố mình, cữu cữu muốn ngươi đi hiệu thuốc bắc hỗ trợ, ngươi có đồng ý hay không?".
"Hảo. Chỉ cần cữu cữu có thể cho muội muội một nơi cư trú tốt, Như Yên nguyện chịu mệt nhọc!. Như Yên có một điều thỉnh cầu, cầu xin cữu cữu đồng ý."
"Ngươi nói, chỉ cần cữu cữu có thể làm được, liền đáp ứng ngươi".
Phượng Thiên Hữu có chút ngạc nhiên, tiểu hài tử sáu tuổi này, muốn hướng hắn đưa ra thỉnh cầu gì?
"Muội muội sinh ra tại thời điểm, mẫu thân chưa kịp đặt tên. Phụ thân không để ý đến muội muội sống chết ra sao. Mẫu thân trước khi chết nói ta cho muội muội một cái tên, nhưng là Như Yên muốn cho muội muội theo họ mẹ, sau đó nhập tịch Phượng gia. Cữu cữu, ngươi xem có được không?".
"Không được! Ta kiên quyết phản đối!".
Ngoài cửa, truyền đến tiếng gầm lên giận dữ.
Theo sau thanh âm, liền thấy một nam tử đi vào, hắn chính là tam cữu Phượng Thiên Hạo.
Hắn cũng chỉ là thiếp thất sinh ra, nhưng cũng có một thân phận, không thể khuất phục Phượng Thiên Hữu nắm trong tay thiên hạ. Vốn nghĩ đến muốn thăm dò đại ca, nhìn xem đại ca đối xử với đứa con của nhị tỷ như thế nào an bài, lại thật không ngờ vừa mới đi tới cửa, liền nghe được lời nói như vậy!.
Phượng Thiên Hạo hừ một tiếng: "Đại ca, nhị tỷ là được gả ra ngoài, tức là người ngoài, như thế nào có thể cho đứa nhỏ kia nhập hộ tịch của Phượng gia. Tất cả đồ đạc của nàng, cha khi còn sống đã sớm đưa hết cho nàng làm của hồi môn. Hiện nay Qúy phủ không muốn thu nhận hai cái tiểu nữ hài này, đó là chuyện của Qúy phủ!. Chúng ta như thế nào có thể quản chuyện này đâu?. Chẳng lẽ đại ca muốn cùng với Qúy phủ quan hệ đi vào bế tắc sao?".
Phượng Thiên Hạo chỉ trích, đổi lấy Phượng Thiên Hữu chỉ là cười lạnh.
"Sự tình không có nghiêm trọng như vậy, theo như lời nói của người, ta sẽ cùng Qúy Đông Minh đàm đạo này đó sao, là tự hắn muốn đem cái thiếp thấp lên làm chính thê, ngươi cho rằng Qúy Đông Minh cùng Phượng gia còn có thể qua lại sao?. Tuy rằng Phượng gia chuyên doanh hiệu thuốc bắc. Nhưng là, mấy năm qua, Qúy Đông Minh không hề đến Phượng gia lấy thuốc. Thái y viên cùng với Phượng gia đã vạch rõ gianh giới. Chỉ cần hắn không hài lòng Phượng gia, tùy thời điểm có thể kiếm nơi khác hợp tác".
Phượng Thiên Hữu rành rọt từng chữ giải thích, làm cho Phượng Thiên Hạo một câu đều không nói lên lời.
Phượng Thiên Hạo oán hận trừng mắt liếc nhìn Qúy Như Yên một cái, tức giận nói: "Đại ca chủ ý, muốn nữ nhi của nhị tỷ nhập hộ Phượng gia?".
"Có gì không thể?".
Phượng Thiên Hạo đột nhiên thay đổi chủ ý đồng ý: "Hảo! Nàng có thể nhập hộ, nhưng là nàng không thể đối với Phượng gia có bất kì gia sản nào!"