Nàng trở về, cũng không gây chú ý đến quá nhiều người, nàng tiến vào đại môn, liền thấy được Yến vương vội vàng đi ra
"Như Yên!"
"Nghĩa phụ? Người như thế nào đi ra đây?"
Qúy Như Yên có chút ngoài ý muốn, nàng biết mẫu thân khi còn sống, có
quan hệ rất tốt với Yến vương, nhưng lại không nghĩ Yến vương đối đãi
với mình thực tâm như vậy
"Ngươi đứa nhỏ này, như thế nào rời đi, cũng không nói cho nghĩa phụ một tiếng?"
Yến vương có chút hờn giận
Qúy Như Yên cười khổ: "Nghĩa phụ có điều không biết, ta lúc đấy là đuổi
theo quan tài mẫu thân, không thể không ngay trong đêm đó vội vàng rời
đi. Nếu là vì như thế làm nghĩa phụ hờn giận, Như Yên nguyện chịu nghĩa
phụ trách phạt!"
"Thi hài của mẫu thân ngươi! Đã xảy ra chuyện gì?"
Yến vương có chút khó hiểu, hắn như thế nào không biết, có chuyện lớn như vậy xảy ra
Qúy Như Yên nghĩ nghĩ, vẫn là thẳng thắn nói: "Ngày đó ta nghĩ muốn đem
quan tài của mẫu thân về phần mộ tổ tiên của Phượng Thiên phủ an táng,
lại không nghĩ rằng có người sớm hôm ta một bước, quấy rầy mẫu thân yên
giấc, vì muốn mau chóng đoạt lại thi hài, ta liền mau chóng rời đi"
Yến vương lo lắng hỏi: "Kia hiện tại như thế nào? Ngươi có lấy lại được quan tài không?"
Thế tử Phù Nhạc Thánh xem xét liếc Qúy Như Yên, hảo tâm nói một câu:
"Phụ thân, nếu nàng không đem về được quan tài, người nghĩ nàng còn có
thể đứng ở đây cùng người nói chuyện sao?"
Chính là tiểu tử này ngữ khí quả thực không hảo, tự nhiên cũng khiến Yến vương tức giận, trừng mắt quát lớn: "Câm miệng! Lão tử không có nói
chuyện với ngươi đâu!"
Nhìn xem, đây là cha hắn nha!
Thế tử Phù Nhạc Thánh không nói gì chỉ nhìn nên trời, rốt cuộc ai mới là thân nhân của hắn đây?
Ai!
Qúy Như Yên buồn cười nhìn hai phụ tử bọn họ, kỳ thật hai phụ tử ở chung luôn luôn đấu khẩu, nói là thân nhân, càng giống như là hảo hữu ở chung hơn
"Nghĩa phụ, quan tài của mẫu thân đã an bài tốt, thỉnh người đừng lo lắng"
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Yến vương gật đầu liên tục: "Ngươi vừa trở về, cũng mệt nhọc! Nên trước về Phi Liễu các nghỉ ngơi đi, bữa tối gặp lại"
"Hảo"
Qúy Như Yên cũng không khách khí, nghe lời hắn trở về Phi Liễu các nghỉ ngơi
Vừa mới rửa mặt xong, thế tử Phù Nhạc Thánh lại tới chơi
Qúy Như Yên xoắn lại mái tóc đen: "Thế tử ca ca như thế nào lại rảnh rỗi đến như vậy?"
"Ta cũng không muốn rảnh, chính là ta tra được tin có liên quan đến ngươi"
"Tin tức gì?"
Phù Nhạc Thánh nhìn chằm chằm Qúy Như Yên, từng chữ rõ ràng nói: "Ngươi chính là Ngân Diện công tử!"
"Úc?"
Qúy Như Yên tiếu phi tiếu, liếc hắn một cái, cũng không giải thích
Phù Nhạc Thánh thấy nàng không cự tuyệt, lại khẳng định nói: "Dao Quang
là thị nữ của ngươi. Ta nhớ rõ ở Mạch thành thời điểm ta gặp nàng còn bị nàng đánh một chút, lúc ấy ngươi cùng nàng dịch dung! Ra vào Ngọc gia.
Nếu không, ngươi như thến nào biết Ngọc phi, thập hoàng tử, thập ngũ
hoàng tử trúng độc?"
Qúy Như Yên cặp mắt đen như bảo thạch, mang theo tía lóe sáng như sao
thần lấp lánh: “Không sai, ta chính là Ngân Diện công tử, thế tử ca ca
muốn đem ta cho thánh thượng sao?”
Thế tử Phù Nhạc Thánh thấy nàng thừa nhận, mau chóng đi đến bên nàng: “Ngươi chính là Ngân Diện công tử sao?”
“Không phải thế tử ca ca đã phát hiện ra rồi sao?”
Thế tử Phù Nhạc Thánh tức giận, há miệng lắc lắc đầu, mắng: “Ngươi ngu ngốc a! Ngươi cũng không biết sẽ phủ nhận sao?”