"Vương gia khách khí rồi, chuyện Kính An
Hậu phủ năm đó, ngay cả thánh thượng cũng bất lực, bởi vì ngươi đó đã
sớm làm tốt chuyện huyết tẩy An Hậu phủ. Bằng không, tại sao thánh
thượng còn chưa hạ chỉ, Kính An Hậu một người đã không còn sống?"
Tĩnh phi nghĩ đến chuyện xưa, chỉ cảm thấy trong lòng như có khối đá đè nặng, không thở được
Phụ mẫu song thân chết thảm, ngay cả đại tẩu vừa sinh cũng không tha
Từ hoàng cung đến Kính An Tự, thánh thượng cho phép nàng lặng lẽ trở về
Kính An Hậu phủ, nhìn dưới mặt đất kia máu chảy thành sông, thi thể chất như núi, làm cho nàng bi thống không thôi
Từ lúc đó, nàng liền thề, tuyệt không cam nguyện chết, nàng nhất định
phải chính tay đâm cừu nhân, không thể làm những người của An Hậu phủ
dưới cửu tuyền kia chết oan uổng được
Tuy rằng dưới mật thất không có ánh mặt trời, nhưng là vẫn thập phần
thoáng khí: "Tĩnh phi nương nương, thời gian không còn nhiều, ta phải
đem độc tố trong người người bức ra, mới có thể cho người ở lễ bái
nguyệt gặp người khác"
"Các người trước đừng vội, ta sẽ sai người coi chừng nơi này, không để người ngoài đến làm phiền"
Yến vương vội vã nói
Qúy Như Yên lắc lắc đầu: "Nghĩa phụ, không cần phải sai hạ nhân đến coi
chừng. Khác thường sẽ khiến người khác chú ý. Cửu hoàng tử ở Yến vương
phủ đã khiến người khác chú ý, nơi này có người coi chừng sẽ không ổn.
Vẫn là nên như thường mà làm"
"Chính là..."
"Vương gia, cứ theo lời Như Yên đứa nhỏ này đi"
"Kia, được rồi. Có chuyện gì cứ sai người gọi ta, ta sẽ đến ngay"
Yến vương thỏa hiệp, nói xong xoay người rời đi
Qúy Như Yên một thân nội lực toát ra bên ngoài, nội lực hòa làm đấu khí, đấu khí mang theo ánh sáng thiển thanh, làm cho dung mạo của nàng lúc
này như là một tiên nữ hạ phàm
Tĩnh phi thất thần nhìn đấu khí sắc thiển thanh kia, không khỏi kinh hô
ra tiếng: "Này, điều này sao có thể? Đây là cảnh giới võ thần sao?"
Qúy Như Yên gật gật đầu: "Đúng vậy, thời gian trước ta đã đột phá. Hiểu
được quy luật, thêm vận may nên mới tấn chức. Hiện nay người cứ tin
tưởng, ta có khả năng lo cho người chu toàn"
Tĩnh phi thở dài một hơi: "Đứa nhỏ, ngươi thật là một vũ kỹ thiên tài"
"Ta không phải thiên tài, ta chỉ là mỗi ngày chăm chỉ tập võ, cho dù mệt mỏi đến đâu cũng quả quyết không dừng lại. Không tiến lên sẽ bị thụt
lùi, đạo lý này của sư huynh ta đã lĩnh hội rất tốt. Nếu muốn vĩnh viễn
đứng ở chỗ cao, phải đánh bại lười biếng của chính mình, mới có thể làm
cho mình cực mạnh"
Tĩnh phi nghe câu nói kế tiếp liên tục gật gật đầu: "Tĩnh phi nương nương thỉnh người cởi bỏ xiêm y, quay lưng về phía tôi"
Tĩnh phi giống như một con dối gỗ, động tác cứng ngắc cởi bỏ xiêm y
Điều nàng không biết chính là, Qúy Như Yên đã thôi miên nàng, cho nên nàng mới có thể ngoan ngoãn nghe theo lời của Qúy Như Yên
Thời gian từng khắc từng khắc một trôi qua
Qúy Như Yên truyền nội lực cho Tĩnh phi, cũng theo tầng thiên thanh
quang mang biến thành màu trắng, đến cuối cùng biến thành hư vô
Thời điểm nàng thu hồi hai tay mình, sắc mặt tái nhợt vô lực, mồ hôi trên trán như trân châu chảy xuống
Đỡ Tĩnh phi nằm xuống, thay cho nàng quần áo tử tế, Qúy Như Yên lúc này mới hiểu thế nào là thoát lực
Vương tay trái, hoa sen vàng thản nhiên hiện ra trong lòng bàn tay. Qúy
Như Yên lắc mình tiến vào không gian, trực tiếp đi đến hồ nước, cả người nhảy xuống hồ