Nhìn sắc mặt của Qúy Như Yên không tin tưởng, chính mình tự gắp lên
miếng thịt bò. Thịt bò vừa đưa vào trong miệng, hương vị liền vọt tới,
làm cho hắn "Phốc" một tiếng, trực tiếp mang miếng thịt bò ói ra ngoài
Lạc Thuấn Thần ngồi ở một bên, khóe miệng mang theo ý cười như có như không
Nhìn thấy Qúy Như Yên kia đưa ra khuôn mặt nhăn nhó, chuyện ở dưới mật thất kia cũng theo gió mà tan
Thôi, không viên phòng thì không viên phòng
Nàng hiện tại tuổi cũng còn nhỏ, cho phép nàng có nguyên nhân khác
Một ngày nào đó, hắn tin tưởng nàng sẽ chủ động cho hắn biết
Qúy Như Yên liếc qua hắn thấy ý cười, hờn giận trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi sớm biết hắn không biết nấu ăn?"
Lạc Thuấn Thần cự nhiên gật gật đầu: "Hắn làm cái gì, ta chưa bao giờ ăn"
"Cái gì?"
Qúy Như Yên trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn đến một bàn thức ăn động lòng
người kia, không khỏi cảm thấy Tích Tiểu Mộng này nấu ăn có thể gặt chết người không đền mạng a!
Cuối cùng cũng hiểu được, vì cái gì, Tích Tiểu Mông bưng đồ ăn lên, Lạc
Thuấn Thần chỉ hoàn toàn ngồi ở trên bàn rót trà, chiếc đũa cũng không
động lấy một cái
Tích Tiểu Mộng thấy Qúy như Yên cặp mắt sắc bén như đao, không cần nghĩ
nhiều cũng biết là nàng muốn đâm chết mình, hắn trong lòng không khỏi sợ hãi
"Cái kia, nếu không ta làm lại một lần nữa?"
Qúy Như Yên vội vàng lắc đầu: "Không cần. Ngươi ngay cả đường muối cũng
không phân biệt được, ta cũng không nghĩ ngươi có thể làm ra được cái gì ngon. Ta xem, một bàn đầy đồ ăn này, Tích quốc sư vẫn là tìm cách giải
quyết đi"
Nàng cũng không muốn bạc đãi dạ dày của mình
Tích Tiểu Mộng thực bi thương nhìn nàng, muốn nói lại thôi
Cuối cùng vẫn là Lạc Thuấn Thần thay hắn mở miệng giải vây: "Nghe nói Trấn Bắc Hậu phủ, mời ngươi ngày mốt đến mừng đại thọ?"
"Ngươi tin tức cũng thật mau lẹ"
"Cần ta đi cùng ngươi không?"
Qúy Như Yên lắc lắc đầu: "Không cần, đối phó với Trấn Bắc Hậu cũng không cần ngươi phải ra tay giúp. Thật muốn ngươi thay ta hỗ trợ một việc, ta muốn hiệp nghị của Trấn Bắc Hậu phủ cùng muối thương"
Tích Tiểu Mộng nghe vậy, không khỏi bội phục Lạc thuấn Thần
Điện hạ quả thật là dự đoán như thần
Thời điểm ở tết trung nguyên, Lạc Thuấn Thần đã sớm phái người đi lấy
hiệp nghị kia, nguyên lại chính là đưa cho Qúy Như Yên dùng!
Lạc Thuấn Thần đứng lên, đi tới lấy ra một cái hộp, đưa tới trước mặt Qúy Như Yên: "Cầm"
Qúy Như Yên thân thủ tiếp nhận, sau đó mở hòm ra, cự nhiên thấy một chi ngọc lục bảo
Bên dưới còn có một tờ giấy, nàng mắt sắc liếc vài tờ, đúng là thứ nàng muốn, hiệp thương của Trấn Bắc Hậu phủ
Kiểm tra một chút, không phát hiện có sai lầm, lúc này mới nhìn chằm chằm ngọc lục bảo
"Đây là?"
Lạc Thuấn Thần thản nhiên giải thích: "Ngươi tương lai chính là thất
hoàng phi của ta, đây là ngoại công đưa cho ngươi. Ngoại công nói ngọc
lục bảo này chính là lễ gặp mặt thất hoàng phi. Ngươi sẽ không cự tuyệt
chứ?"
Qúy Như Yên nghe vậy: "Như thế nào cự tuyệt? Qùa gặp mặt như thế nào lại không cần"
Tích Tiểu Mộng thấy hai người nói rất đúng, thật là muốn bật cười
Thất hoàng phi nói cái gì a? Bất quá, nàng tính tình thẳng thắn như vậy, làm cho Tích Tiểu Mộng rất thích
Qúy Như Yên rời đi, Lạc Thuấn Thần thu lại khuôn mặt tươi cười, đôi mắt
trở nên u lãnh nhìn Tích Tiểu Mộng: "Quốc sư! Về sau chú ý thân phận của ngươi một chút, Như Yên là thất hoàng phi của bổn hoàng tử! Một lần nữa để cho bổn hoàng tử thấy ngươi đối với nàng xum xoe, bổn hoàng tử không ngại đưa ngươi đến Hồng Quan Nhi của Qủy Hoàng, cho ngươi hảo hảo đối
với ngoại nhân mà xum xoe"
Ngả Mã Yêu!
Tích Tiểu Mộng toàn thân rùng mình một cái, điện hạ trở nên thật đáng sợ!