Nghĩ tới đây, Quý Như Yên vội vàng cầm lấy giấy vàng, rồi nàng sai người mang máu chó trộn với chu sa tới, nhanh chóng vẽ bùa phù trận.
Sắp tới giờ tý, Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần ăn no nê, cả hai thương lượng một chút kế sách, rồi mới tới nơi ở của Dung ma ma. Giờ đã là đêm thu, từng cơn gió lạnh quét qua khiến người ta cảm nhận được hàn khí.
Sân viện của Dung ma ma lại càng mang thêm vẻ cô quạnh, xung quanh không người ở, tuyệt đối là nơi chỉ có một người sống.
Lúc Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần đi vào, hai người nhìn căn nhà. Ánh trăng trên bầu trời sáng như gương bao phủ toàn bộ sân viện.
Ngẩng đầu quan sát, đúng lúc đã qua giờ tý.
Quý Như Yên tung người lên không trung, nàng vung tay ném ra bốn lá bùa đã chuẩn bị sẵn về bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc.
Tia sáng màu vàng lóe lên, khiến cho Dung ma ma chú ý, bà ta lao từ trong ra: “Kẻ nào can đảm, dám tới nơi ở của già phụ gây rối!”
“Ngươi không xứng biết ta là ai.”
Quý Như Yên khẽ nâng cằm, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Phải biết rằng, bình thường Quý Như Yên vẫn luôn cuồng ngạo. Lúc này nàng không cố tình ra vẻ làm cao, càng khiến người khác cảm thấy biểu hiện của nàng đích thực là muốn chết.
Nhưng Dung ma ma ngẩng đầng nhìn Quý Như Yên lơ lửng giữa không trung, bà ta không có hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao, đêm nay bà ta còn có chuyện rất quan trọng, không cần đánh nhau với người khác, trước mắt phải ưu tiên hoàn thành nhiệm vụ mà Cốc hoàng hậu giao phó.
Bà ta không muốn dây dưa với Quý Như Yên, nên lên tiếng: “Vị tiểu cô nương này, lão phụ không tính toán chi li, ngươi tới nhầm chỗ rồi. Vẫn nhanh rời khỏi đây đi!”
Quý Như Yên mỉm cười nói: “Chỉ là, có người nói cho ta biết, thứ ta muốn nằm ở trong này.”
Dung ma ma nhíu mày, nói như vậy, tiểu cô nương này tới tìm mình gây sự.
“Tiểu cô nương! Lão phụ nhắc lại, nơi này không có đồ của ngươi, nếu không, đừng trách lão phụ không lưu tình!”
Quý Như Yên từ trên nhìn xuống Dung ma ma: “Dung ma ma vẫn đừng nên lưu tình, làm như vậy ta không dám khẳng định ngươi không bị ta giết chết.”
Lại có thể gọi tên của mình, chẳng lẽ người này biết bà. Trước giờ trí nhớ của Dung ma ma không tệ, nhưng vẫn không thể nhớ ra từ lúc nào mình quen một tiểu cô nương nhỏ tuổi như vậy.
Nếu không nghĩ ra người này là ai, bà ta cũng không có thời gian ở chỗ này hồ nháo.
Không cần nói nhiều, bà ta vung tay lên một cái âm phong nhận nhằm vào Quý Như Yên.
Quý Như Yên thấy đối phương thế công ào ạt, xem chừng muốn dùng một chiêu giải quyết nàng. Nang lắc mình một cái, dùng tốc độ nhanh nhất từ trong không gian xuất ra đào kiếm vạn năm chém về phía Dung ma ma.
Tránh ở một nơi khác, Lạc Thuấn Thần đang đứng quan sát, hắn phân phó sáu người lặng lẽ đi tìm tử thi, sau đó tiêu hủy.
Dung ma ma vốn là vu thi cao cấp, cảm giác được nguy hiếm.
Đào kiếm vạn năm vừa xuất hiện, bà đã nhanh chóng né ra.
Quý Như Yên thấy bà ta ta tránh né, châm chọc: “Dung ma ma sống lâu như vậy, nếu như muốn ta chết, dù sao cũng phải để ta chém ngươi một chút mới được.”
Có đôi khi, cái miệng của Quý Như Yên khiến người ta tức chết người, không đền mạng.
Vốn dĩ Dung ma ma không có nhiều thời gian dây dưa với nàng, gặp tiểu nha đầu còn cầm đào kiếm vạn năm đứng trước mặt mình khoa chân múa tay, tất nhiên bà ta không thể cao hứng.
Bà lập tức vung hai tay lên trước mặt làm thành móng vuốt: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn vào! Vậy đừng trách hôm nay lão phụ đại khai sát giới!”