Trong đại thính đường của Phượng Thiên phủ, có một già một trẻ lẳng lặng đứng ở đó, không nói chuyện với nhau.
Phượng Như Tuyết tuổi còn nhỏ, một thân trắng thuần, khuôn mặt cùng với Phượng Thiên Sương đã chết không khác biệt là mấy.
Chính lúc này lại có chút mệt mỏi, cả ngày hôm nay nàng đã đi vòng quanh Mân Thanh trấn, tuy rằng là vẫn được nghỉ ngơi, nhưng nàng ngay từ lúc
còn trong bụng mẹ đã gầy yếu, hằng năm vẫn đều là đúng giờ uống thuốc
mới có thể sống đến nay.
"Tuyết Nhi?"
Phượng Thiên Hữu vội vàng hướng bọn họ đi đến, vừa thấy được tiểu oa nhi trước mặt kia, không cầm được nước mắt, lệ lăn xuông má.
Những năm gần đây, hắn mỗi khi nghĩ tới Sương muội lại đau lòng không thôi.
Phượng Như Tuyết xoay người, hướng hắn hành lễ, âm thanh trẻ con mang
theo trầm ổn: "Đại cữu cữu mạnh khỏe, Như Tuyết cấp đại cữu cữu thỉnh
an".
"Mau mau đứng lên, ngươi không được khỏe".
"Tạ ơn đại cữu".
Phượng Như Tuyết mặt giãn ra cười vui.
Hạ nhân trong phủ dâng lên chén trà nhỏ, Phượng Thiên Hữu đối với Sở Lam Thiên cảm kích không thôi: "Sở lão tiên sinh, cám ơn ngày những năm gần đây vẫn chiếu cố Tuyết Nhi, nếu có cái gì cần, chỉ cần nói với lão phu, lão phu liền sẽ sắp xếp ổn thỏa cho người".
Sở Lam Thiên nắm lấy chén trà, mỉm cười: "Ngươi chớ khách khí, lão phu
vốn mẹ góa con côi, có thể chiếu cố Tuyết Nhi đứa nhỏ này, cũng là hữu
duyên, tự nhiên hội tâm tận lực, không cầu gì hồi báo".
Hắn ngoài miệng trả lời như vậy, nhưng tron lòng chính là lại cười như
nở hoa, bởi vì hắn cũng không ít bóc lột tiểu nha đầu Qúy Như Yên kia ở
trong tiểu thiên thế giới đâu.
Hắn say mê võ thuật, ở tiểu thiên thế giới cũng có thể củng cố công lực
của mình, hắn còn mê luyện đan, vì thế mười năm nay, cuối cùng cũng đột
phá được cảnh giới
Về phần Qúy Như Yên...
Vừa nghĩ tới nàng, Sở Lam Thiên nhịn không được bĩu môi, nàng chính là võ học cổ quái.
Tuổi tuy còn nhỏ, đã là một tuyệt đỉnh cao thủ.
Nếu nàng không nói cho người khác biết, không cùng người động thủ, chính là sẽ không ai phát hiện nàng có bao nhiêu khủng bố.
Phượng Thiên Hữu thấy thế, đối với Sở Lam Thiên muôn phần kính nể: "Sở
lão, người như vậy đối đãi với người Phượng gia, mà không cần hồi báo,
điều này nếu truyền ra ngoài, lão phu không biết nên ăn nói như thế nào
a".
"Như vậy a..." Sở Lam Thiên trầm tư một chút cuối cùng mở miệng nói: "Không biết Phượng gia có hay không có trân châu".
"Không thành vấn đề!".
Phượng Thiên Hữu không nói hai lời, trực tiếp gật đầu đáp ứng.
Hiện tại lấy tài phú của Phượng gia mà nói có thể ngồi vững ở vị trí phú hào của Ti U quốc.
Phượng Thiên Hữu không thấy phát hiện thân ảnh của Qúy Như Yên liền
hướng Sở Lam Thiên nghi hoặc: "Sở lão tiên sinh, Yên Nhi không có đến
cùng người sao?".
Sở Lam Thiên mỉm cười: "mọi người cứ yên tâm đi, nàng đang ở cùng Qúy
công tử. Nói mấy ngày nữa liền trở về, chắc chắn trở về hội ngộ cùng
người".
"Còn mấy ngày nữa mới trở về"
Phượng Thiên Hữu có chút đau đầu, nói như vậy Qúy Đông Minh có thể hay không đụng đến phần mộ của Sương muội?
Sở Lam Thiên căn bản là không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng
là thấy Phượng Thiên Hữu buồn rầu như vậy, liền hỏi: "Có chuyện gì phát
sinh sao?".
"Không có chuyện gì. Sở lão tiên sinh hôm nay ở lại Đồng Hoa Viện đi".
"Được, chỉ cần có chỗ che mưa che nắng là được rồi!".
Phượng đại phu nhân Trầm Lệ Quyên thích hợp đi đến, nhẹ giọng nói: "Lão
gia, thức ăn đã chuẩn bị tốt, Sở lão tiên sinh cùng Tuyết Nhi đi đường
mệt mỏi, cũng là nên dùng bữa".