“Bùi Khê ba ngày nữa sẽ tới, nàng muốn gặp mặt ông một lần sao?”
“Sớm muộn gì cũng sẽ gặp, vậy chi bằng gặp mặt luôn. Ta cũng muốn biết, hắn đến nước Ti U, rốt cuộc vì chuyện gì?”
“Umh, vậy nàng xem còn muốn mua những thứ gì, để ta sai người chuẩn bị làm lễ vật, năm ngày sau chúng ta liền khởi hành đến nước Thiên Độc.”
Quý Như Yên vừa nghe, cảm giác có chút không đúng.
“Không phải ngươi nói, tam hoàng tử nước Thiên Độc sẽ đến ư?”
Lạc Thuấn Thần khóe miệng có chút ý tia cười lạnh.
“Đúng, hắn sẽ tới cùng ngày với Bùi Khê.”
Quý Như Yên nghe xong, nhất thời im lặng.
Mỗi lần nhắc đến tên tam hoàng tử, nàng cảm thấy cả người Lạc Thuấn Thần như Tu La, không khí xung quanh xuống thấp hàng ngàn độ.
Lúc bình minh, toàn bộ người trong Thịnh kinh đô sôi trào.
Bởi vì tại Ngọ môn hôm nay, cư nhiên bắt toàn bộ gia tộc Cốc thị tới, cả đám bị trói chặt.Mọi người nhận ra một vài người trong số họ. Đến cả người bọn họ chán ghét nhất đại tiểu Hộ quốc công , Cốc Bích Lâm cũng đứng mũi chịu sào.
Trong lúc Trường An hậu An Huyền đọc thánh chỉ, mọi người đều yên lặng theo dõi.
“Sáng nay thái tử kế vị, đêm qua gia tộc Cốc thị mưu đồ phản nghịch, bức vua thoái vị, bức tử thánh thượng, hơn nữa ý đồ chiếm đoạt ngọc tỷ truyền quốc nhằm mưu đồ đoạt đế vị. Tuy nhiên, ý đồ của Cốc thị nhất tộc đã bị Yên vương và thế tử Yên vương ngăn cản kịp thời, bắt được kẻ dẫn đầu phản nghịch là Cốc hoàng hậu và lục hoàng tử. Qua ngự y trong cung nghiệm chứng, lục hoàng tử không phải cốt nhục của thánh thượng, đặc biệt chiếu cáo thiên hạ, tước bỏ hoàng thất ngọc kỳ, Cốc hoàng hậu thân là người trong cung, lại sinh hạ con của người khác, làm lẫn lộn hoàng thất huyết mạch, phế vị, tru di cửu tộc! Khâm thử!”
Tiếng nói vừa dứt, những bách tính vốn rất thiện lương nhưng từng người một nghe án đều phẫn nộ.
Hoàng hậu cùng hoàng tử bức tử hoàng thượng, cuối cùng hoàng tử còn không phải huyết mạnh của hoàng thượng, này ý tứ rõ ràng là hoàng hậu bất trinh.
Đường đường hoàng hậu một quốc gia, cư nhiên lại bất trinh. Đã bất trinh còn muốn mưu đồ phản nghịch đoạt hoàng vị, bức tử thánh thượng, mấy cái tội lớn, tru di cửu tộc thật đúng là không sai.
Thế là, tại Ngọ môn, tụ tập rất đông bá tánh.
Ngọ môn gần với chợ thức ăn, một số người thấy ngứa mắt, liền trực tiếp hướng vài người Cốc thị nhất tộc ném rau thối, hắt nước bẩn.
Trong đó, Cốc hoàng hậu, lục hoàng tử, Cốc Bích Lâm ba người bị mọi người mắng chửi thậm tệ.
“Ta khinh! Còn đâu hoàng hậu, cư nhiên lại như vậy thấp hèn, thật không biết xấu hổ.”
“Chính là, sinh ra hài tử của người khác, còn muốn đoạt hoàng vị. Nếu loại người như lục hoàng tử trở thành thánh thượng của chúng ta, dân chúng chúng ta còn có thể sống sao? Phải biết, cái người này còn có thể ngang nhiên đánh chết trăm người làm.”
“Cả tộc Cốc thị không có một người tốt, nên giết hết, chấm dứt hậu hoạn.”
“Ném chết bọn họ, giết hết bọn họ”.
“…”
Mọi chuyện trở nên hỗn loạn.
Vào canh ba giờ Thìn, tại ngọ môn, toàn bộ Cốc thị nhất tốc bị xử trảm.
Lúc Trường An hậu An Huyền trở lại hoàng cung phụng mệnh, cửu hoàng tử Nguyên Chiêu đã đổi lại trang phục thái tử, đứng bên cạnh Yên vương và Tĩnh phi, tiếnvào điện Cần Chính.
Trong điện Cần Chính, văn võ bá quan quỳ ở hai bên.
Chúng bá quan vừa nhìn thấy cửu hoàng tử Nguyên Chiêu, nhao nhao quỳ xuống. “Chúng thần tham kiến thái tử, thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Các khanh miễn lễ”.
Cửu hoàng tử Nguyên Chiêu trước mặt long ỷ, sắc mặt bình thản uy ngiêm: “Bản cung thân là nhi tử của phụ hoàng, bây giờ phụ hoàng đã qua đời, bản cung tự nhiên giữ đạo hiếu với phụ hoàng, sau bảy bảy bốn chín ngày mới sắp xếp việc đăng cơ. Đại sự quốc gia đều do bản cung và Yên vương thúc cùng nhau xử lí, các khanh có ý kiến gì không?”