Phải biết rằng, một trăm vạn lượng hoàng kim, đương nhiên quốc khố của Di quốc có, thế nhưng đó thuộc quyền sở hữu của quốc khố. Trong lòng hắn ngay từ đầu đã chắc chắn rằng Quý Như Yên là nữ nhi của hắn, cho nên mới viết giấy cam kết, nhưng bây giờ nàng lại chứng minh mình không phải nữ nhi của hắn, làm sao hắn cam tâm nôn ra số bạc lớn như vậy được?
Theo như lời của Quý Như Yên mà nói, quả thực nàng biết chỗ đau trong lòng hắn, không chút do dự mà đâm thẳng vào đó, khiến hắn không thể không nhịn xuống.
"Lúc nào người cần?"
Quý Như Yên cười đến đáng yêu," Đương nhiên là bạc càng sớm tới tay thì càng tốt a. Không phải sao? Di quốc, cũng có đỉnh ngọn núi ngân thương, nếu không Bùi Quốc chủ đưa toàn bộ số bạc lên đỉnh núi đổi thành ngân phiếu, rồi để Trấn Bắc Hầu cầm trở về cho ta cũng được!"
Nói tóm lại, vẫn sẽ để Trấn Bắc Hầu tự mình đến bắt Bùi Khê giao ra một trăm vạn lượng hoàng kim.
Bùi Khê ôm một bụng tức, nhưng vẫn kiên trì gật đầu,"Bổn quốc chủ sẽ tự cho người chuẩn bị hoàng kim thật tốt, cũng sẽ đợi Trấn Bắc Hầu đến Di quốc đem về! Cũng không còn việc gì nữa, bổn quốc chủ cáo từ trước!"
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi hành cung.
Theo đuôi hắn rời đi, còn có Lãnh Liên.
Lúc Lãnh Liên rời đi, Quý Như Yên khẽ gật đầu với nàng, lúc này nàng mới đuổi theo Bùi Khê.
Một số hoàng thất của Hầu phủ, cũng không đứng ở hành cung nữa, đều quay về nhà.
Mà lão phu nhân Trương thị chỉ mới tức giận mắng đôi câu, đã bị gạt qua một bên, Quý Như Yên ném cho Yến Tuyết một ánh mắt, Yến Tuyết lúc này hiểu rõ, tiến lên đỡ lão phu nhân Trương thị, nhẹ giọng khuyên nhủ,"Lão phu nhân, người xem, nơi này là hành cung của hoàng thất. Các quý phu nhân đều đã rời đi, chúng ta cũng nhanh đi thôi, miễn cho quận chúa phải khó xử."
Lão phu nhân Trương thị vốn không muốn rời đi, nhưng suy nghĩ một chút, kiềm chế xuống, nghe theo lời khuyên của Yến Tuyết, mang theo Triệu thúc cùng Quách đệ tử cùng nhau rời khỏi hành cung.
Những người không có nhiệm vụ đều cáo lui hết, Tĩnh phi lúc này mới tiến lên kéo tay của Quý Như Yên, trong lòng thương yêu không dứt,"Ngươi hài tử này, dù có chuyện lớn thế nào cũng không muốn thương lượng với ta một chút sao, có thêm một đối sách cũng tốt mà."
"Nương nương yêu thương Như Yên, khiến ngài lo lắng, là Như Yên không phải."
Quý Như Yên cười làm lành, cũng không có vì mình không nói cho Tĩnh phi, mà nói thêm cái gì.
Tĩnh phi nhìn nàng một cái, biết hài tử này luôn tự mình chủ trương, nếu nàng không muốn nói, mình cũng không ép được.
Mặc kệ thế nào, tính toán của Quý Như Yên ngày hôm nay, tuyệt đối vẫn sẽ là người thắng cuộc.
Nàng không chỉ khống chế được phu nhân của Trấn Bắc Hầu, mà còn lấy được một trăm vạn lượng hoàng kim từ Bùi Khê.
Khiến Bùi Khê hoàn toàn rơi vào kết cục khốn đốn, ngày hắn nhả ra trăm vạn lượng hoàng kim, cũng là lúc thực lực của Di quốc những năm tiếp theo sẽ giảm đi nhiều.
Mọi người đi đến cung điện, Tĩnh phi kéo thái tử Nguyên Chiêu, hai mẹ con thỉnh thoảng nói nhỏ cái gì.
Còn lại Yến vương cùng Thế tử Phù Nhạc Thánh ở lại thương nghị,"Tiểu tử, lúc nào Bùi Khê rời khỏi Ti U quốc, nhất định phải quan sát cẩn thận."
"Phụ vương yên tâm, nhi tử nhất định sẽ chú ý!"
Thế tử Phù Nhạc Thánh vỗ ngực đồng ý.
Quý Như Yên nói với Trường An Hầu, An Huyền,"Trường An Hầu, không biết ta có vinh hạnh được gặp phu nhân Trấn Bắc Hầu?"
"Nếu như quận chúa có việc cầu kiến, có thể. Mời!"
An Huyền cung kính lui về phía sau một bước, làm tư thế mời.
Trước mặt người khác, Quý Như Yên tuyệt đối sẽ không có quan hệ thân mật với An Huyền, hai người đều là vẻ khách khí.
Cũng chính vì vậy, sau khi thánh thượng Phù Ngạo Thiên qua đời, An Huyền vẫn được Nguyên Chiêu coi trọng như trước.