Đứng trước cửa lớn, Quý Như Yên hít thật sâu nhìn thoáng qua tòa nhà rộng lớn, từ nhỏ tới lớn nàng chưa tới một lần.
Nếu không phải mình sắp tới nước Ti U, nàng tuyệt đối không muốn bước chân tới đây nửa bước.
Dẫn theo Dao Quang vào Quý phủ, nơi đây cũng không còn gọn gàng, đẹp đẽ, ngược lại rất vắng lặng, nơi nơi trầm lắng.
Ngay cả hoa cỏ trong vườn cũng không có sức sống, cỏ dại mọc lan tràn.
Vừa nhìn đã biết hoa viên đã lâu không có người chăm sóc.
Trong sảnh lớn, lão phu nhân Trương thị đã sớm ngồi chờ nàng.
Yến Tuyết đứng ở bên hầu hạ, đưa một chén nước cho lão phu nhân: “Lão phu nhân, ngài uống ngụm nước trước đã.”
“Yến Tuyết, ngươi nói xem, nàng sẽ tới sao.
Nàng ý chỉ Quý Như Yên.
Lão phu nhân thật sự bất an, phải biết rằng, nếu không có một ngàn lượng kia, Quý phủ sẽ không còn tồn tại.
Quý Đông là tên khốn, cư nhiên dung túng cho thê tử Sở thị, đánh chủ ý tới khế đất, muốn dùng tòa nhà này để gán nợ.
Nếu không phải bà phát hiện, mọi người trong Quý phủ đều phải đi ăn mày.
Đối với tính xấu của con lớn, lão phu nhân thật sự bất lực, đánh không được, mắng không nghe, dầu muối không ngấm, bà còn biết làm thế nào?
Ăn uống nợ tiền, một lão phụ như bà còn phải quỵ lụy người ta, tuổi đã cao còn phải vì con mà lo lắng hãi hùng, bà thật sự chịu quá đủ.
Từ sau khi Quý Đông Minh mất, lão phu nhân Trương thị càng già nhanh hơn.
Con thứ hai vừa mất, chủ nợ của Quý Đông lập tức đòi nợ, không còn gì để trả, trong nhà có thứ gì cầm được, bọn họ đều lấy, đã sớm trống rỗng.
Nhà người khác kiếm được bữa cơm vẫn dễ dàng, nhưng ở Quý phủ ngày ngày đều ăn cháo hao rau xanh, chưa từng thấy một miếng thịt nhỏ tý tẹo, khổ không sao nói hết.
Yến Tuyết thấy lão phu nhân Trương thị hỏi, cho bà một nụ cười hòa nhã: “Lão phu nhân yên tâm, đại tiểu thư đã nói là sẽ làm, nếu đã đồng ý với người, nàng sẽ không nuốt lời.”
Tuy rằng câu trả lời của Yến Tuyết không có tác dụng với lão phu nhân, nhưng giờ khắc này bà thật sự mong Quý Như Yên sẽ tới.
Đang lúc suy tư, Quý Như Yên dẫn Dao Quang vào: “Lão phu nhân đang chờ ta sao?”
“Ngươi đã tới rồi, có mang bạc tới không?”
Lão phu nhân vừa nhìn thấy Quý Như Yên, lên tiếng liền hỏi bạc. Quý Như Yên cũng không nói nhiều, ra hiệu cho Dao Quang đưa bạc cho bà.
Ngân phiếu một ngàn đưa tới tay lão phu nhân Trương thị, bà xác định vài lần, lập tức phái Yến Tuyết cầm đi trả các khoản nợ.
Yến Tuyết lui xuống, trong phòng không còn người ngoài.
Triệu thúc cùng Yến Tuyết từng là người làm cũ trong phủ Quý Đông Minh, tận tâm trung thành, bây giờ đang đi theo lão phu nhân Trương thị.
Tuy rằng phủ của Quý Đông không so được với Quý Đông minh, nhưng dù sao cũng có nơi yên thân.
Quách Tử Đệ cầm bạc Quý Như Yên cho, đã về quê xây nhà lớn, mua chút đất đai, trở thành địa chủ, đối với tình hình của Quý phủ làm nhưu mắt không thấy, tâm không phiền.
Quý Như Yên liếc mắt nhìn người trong phòng: “Hôm nay bà giúp ta, ta đây cũng đồng ý hứa với bà một yêu cầu, chỉ cần không quá đáng, ta đều có thể hỗ trợ, nói đi!”