Thần Y Quý Nữ: Cưng Chiều Thất Hoàng Phi

Chương 483: Hiên đế (1)



Edit: haquynh1812
Beta: Mạn Nguyệt

Chờ sau khi Tần Hương bị kéo xuống, Hiên đế mới quay đầu nhìn Quý Như Yên: “Như Yên quận chúa, Trấn Bắc hầu, mời ngồi!”

Quý Như Yên thấy Hiên đế không vui không giận, nhưng trong lòng nàng cảm thấy Hiên đế là kẻ tâm tư khó dò. Phải biết rằng, từ xưa tới nay, thánh ý khó dò. Mà biểu hiện của Hiên đế, thật khiến người ta không nhìn ra được ông ta có ý gì.

Quý Như Yên cùng Trấn Bắc hầu ngồi xuống, Lạc Thuấn Thần cũng theo tới.

“Thất điện hạ tới!”

Tiếng thái giám truyền tới, Quý Như Yên phát hiện, Lạc Thuấn Thần lên sân khấu có chút cường điệu, cư nhiên ngồi kiệu tới.

Lạc Thuấn Thần hạ kiệu, quỳ gối hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng kim an.”

“Đứng lên đi, sức khỏe của ngươi không tốt, lần này tới nước Ti U có phát bệnh không?”

Ánh mắt Hiên đế lưu chuyển, ân cần hỏi thăm Lạc Thuấn Thần.

“Bẩm phụ hoàng, nhi thần đi đường mạnh khỏe, tạ phụ hoàng quan tâm.”

Lạc Thuấn Thần thản nhiên, dường như không để tâm tới sự thân thiết của Hiên đế.

Hiên đế nghe vậy gật đầu: “Vậy là tốt rồi, hiện tại sức khỏe ngươi đã tốt, vậy sẽ cử hành hôn lễ với Như công chúa nước Ti U tại Vĩnh Khánh Môn.

Lạc Thuấn Thần đứng dậy, ôn hòa nói: “Nhi thần nghe phụ hoàng làm chủ, chỉ là không biết ý của Như Yên quận chúa thế nào?”

Một câu lại kéo cả Quý Như Yên vào.

Khốn khiếp!

Rõ ràng chính hắn không muốn cử hành hôn lễ ở Vĩnh Khánh Môn, kết quả lại đẩy tới trên người nàng.

Nhưng nàng cũng vô tình rơi vào vòng xoáy, liền đứng dậy nhìn Hiên đế nói: “Thứ cho Như Yên có một thỉnh cầu, muốn thành hôn với thất điện hạ ở Độc Hiết thành, mong Hiên đế có để đồng ý.”

Hiên đế cười như có như không nhìn hai người trước mặt, như thể hiểu rõ tâm tư bọn họ. Nhưng lại hỏi: “Đây là ngươi không muốn, hay là hắn không muốn?”

Quý Như Yên sửng sốt, Hiên đế thật lợi hạ. Cư nhiên có thể nhìn ra Lạc Thuấn Thần không muốn cử hành đại hôn trong cung Vĩnh Khánh! Quả nhiên không hổ là cha con, còn ai hiểu con bằng cha!

Quý Như Yên tỏ vẻ tươi cười: “Là ý của Như Yên, Trấn Quốc tướng quân là bằng hữu tốt của sư huynh Như Yên. Sư huynh là huynh đệ kết nghĩa với Trấn Quốc tướng quân. Như Yên với Thất điện hạ cũng có thể coi như duyên trời định, liền mời sư huynh tới thành Độc Thiết tham gia hôn lễ, mong Hiên đế đáp ứng, Như Yên cảm kích vô cùng!”

“Thôi! Nếu các ngươi đã có chủ ý, trẫm cũng không miễn cưỡng. Các ngươi không cử hành hôn lễ trong hoàng cung, hiện tại Thuấn Thần có thể dẫn Như quận chúa đi bái tế mẫu phi của ngươi, nói với nàng ngươi sắp thành thân.”

“Dạ! Nhi thần lĩnh chỉ.”

Lạc Thuấn Thần khẽ run lên, nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu đáp ứng.

Hắn lập tức dẫn Quý Như Yên rời khỏi đại điện Vĩnh Khánh Môn.

Lạc Thuấn Thần kéo tay Quý Như Yên, lòng bàn tay hắn hơi lạnh, thậm chí còn đổ mồ hôi, khiến Quý Như Yên có chút hó hiểu: “Ngươi làm sao vậy? Tinh thần hoảng loạn, tim đập nhanh như vậy?”

“Như Yên sắp tới gặp mẫu phi, ta có chút khẩn trương.”

Lạc Thuấn Thần đột nhiên thốt ra một câu như vậy khiến Quý Như Yên có chút kinh ngạc.

“Ngươi chưa từng gặp mẫu phi sao?”

“Mười năm qua chưa từng gặp.”

Lạc Thuấn Thần cười khổ, hắn vẫn luôn muốn trở nên cường đại, cũng không muốn để mẫu phi đau lòng vì mình. Quan trọng nhất là, trước đây mỗi lần gặp mẫu phi, người luôn yếu ớt nhìn hắn, hối hân tự trách, chưa bao giờ tranh thủ vì chính mình.

Cho dù năm đó phụ hoàng ra lệnh diệt con nối dòng phủ Trấn Quốc tướng quân, khiến ngoại tổ phụ không còn chỗ nương tựa, mẫu phi mới có thể đưa mình xuất cung để cho ngoại tổ phụ nuôi dạy.

Nhưng lúc đó, mẫu phi cũng không có một chút ý thức tự bảo vệ mình. Nếu không tại sao hắn vừa sinh ra đã bị người ta hạ độc mắc bệnh lên đơn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.