Lại quét về phía Trấn Bắc hầu Tuyết Bá, thấy hắn nhẹ gật đầu với mình.
Quý Như Yên thở dài một hơi, cũng may đã giải quyết xong sự tình của Hướng Y Ninh, như vậy không cần phải ngẩn ngơ ở Đôn Nhạc Châu nữa.
"Quận chúa, người đã trở về?"
Hướng Y Ninh vừa thấy nàng, liền chạy ra đón tiếp.
Quý Như Yên cười cười với nàng, "Thấy ngươi kinh hỉ như vậy, hôn sự đã giải quyết xong?"
"Ta muốn hối hận, cũng không còn cơ hội nữa."
Khuôn mặt Hướng Y Ninh đau khổ, phiền muộn đến cực điểm.
Quý Như Yên có chút khó hiểu, "Làm sao vậy?"
Quốc sư Tích Tiểu Mộng nghiêng đầu cười không nói, Lạc Thuấn Thần khẽ kéo tay của nàng, truyền âm đến: “Sau khi rời hoàng cung sẽ nói cho nàng biết.”
Nếu đã có đáp án, Quý Như Yên cũng không hỏi tới nữa.
Cung yến tiến hành rất thuận lợi, sau hai canh giờ, cuối cùng đã xong.
Toàn bộ quá trình cung yến, Quý Như Yên phát hiện Hiên đế thật đúng là người hay nói, hắn bàn luận cùng Trấn Bắc hầu Tuyết Bá, như đang nói chuyện gì thú vị, hai nhân sĩ khác nước này mà lại có thể trò chuyện với nhau vui vẻ như vậy, thậm chí có thể nói là giả vờ tung hứng cho nhau nữa a!
Thời điểm rời khỏi hoàng cung Vĩnh Khánh, lúc này Quý Như Yên mới phát hiện, chỗ ở tạm thời của bọn họ, lại là phủ quốc sư.
Bởi vì Lạc Thuấn Thần không có phủ đệ ở Đôn Nhạc Châu, tất cả các hoàng tử, đều phải kết hôn xong mới dựng phủ đệ.
Hiên đế có quan hệ thông gia với Ti U quốc, đương nhiên là hết sức vui mừng.
Vì vậy, cũng liền phân phó nội vụ tranh thủ thời gian xây dựng phủ đệ cho Lạc Thuấn Thần. Đàm phán với Tích Tiểu Mộng, rằng phải xây dựng theo như cấp bậc thân vương, phủ đệ chiếm diện tích khá lớn, tối thiểu phải hơn nửa năm, mới có thể xây dựng xong.
Đối với chuyện này, Quý Như Yên không có cảm giác gì, dù sao hiện tại nàng cũng chưa muốn cư trú ở Đôn Nhạc Châu.
Mặc dù phong cảnh Đôn Nhạc Châu như vẽ, làm cho nàng thập phần ưa thích.
Bông tuyết bay đầy trời, mọi người cùng rời khỏi hoàng cung Vĩnh môn, đi tới phủ quốc sư.
Tiến vào phủ quốc sư, việc làm đầu tiên của Quý Như Yên chính là gọi cho mình một thùng nước nóng thật lớn, hảo hảo ngâm mình tắm rửa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Quý Như Yên liền nằm lên giường, nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
"Vào đi."
Người tiến vào, lại chính là Tích Tiểu Mộng.
Tích Tiểu Mộng bưng một vò rượu nóng, còn có mấy lồng bánh ngọt đang bốc hơi lên, "Như Yên quận chúa, mời thưởng thức!"
Quý Như Yên nhíu mày, miễn cưỡng liếc hắn một cái, "Tích quốc sư tại sao lại ân cần vậy a, nói đi, có chuyện gì?"
Tích Tiểu Mộng cười đến thập phần vui vẻ, "Tích Tiểu Mộng ta thích nhất là giao tiếp với người thông minh!"
Vừa nói, vừa rót một chén rượu nóng cho Quý Như Yên, còn mở những lồng bánh ngọt nóng hổi kia ra.
Chỉ cần nhìn qua, liền biết rõ đó đều là loại bánh ngọt mà nàng ưa thích.
Xem ra, Tích Tiểu Mộng đã điều tra sở thích của nàng a.
Tiếp nhận rượu nóng, Quý Như Yên nhẹ nhấp một ngụm, "Ngươi muốn nói về chuyện của Hướng tỷ tỷ sao?"
Tích Tiểu Mộng chớp đôi mắt hoa đào, "Quý Như Yên, ngươi đúng là thần kì!"
"Muốn từ hôn?"
"Ta thực sự rất muốn, nhưng lại không thể nhẫn tâm như vậy a." Tích Tiểu Mộng cười khổ, lời nói thấm thía, "Hiên đế đồng ý thỉnh cầu của ta, để ta thành thân với Y Ninh, chẳng qua là người muốn lợi dụng tài phú của Ti U quốc, giúp người thống nhất các nước, hoàn thành đại mộng đế hoàng. Ngươi cũng biết hiện giờ Hiên đế mới chỉ có bốn mươi tuổi, ngoại trừ tân đế Ti U quốc, thì Hiên Đế tuyệt đối là đế hoàng trẻ tuổi nhất trong mười sáu nước còn lại có kinh nghiệm chiến đấu!"
"Ân, ta biết rõ. Vậy ngươi định làm gì?"
"Y Ninh kết hôn với ta, chưa hẳn là chuyện tốt, ngươi có thể khuyên nhủ Y Ninh tìm nam nhân khác thay ta được không?"