Ngay vào lúc này, Linh Tinh từ buồng trong đi ra, "Tiểu thư, giường Tuyết tiểu thư đều bày xong, cũng đã chuẩn bị xong nước nóng."
"Tuyết Nhi, mau đi ngủ đi. Ngày mai tỷ tỷ sẽ dẫn ngươi đi dạo một vòng."
"Tỷ tỷ, ngươi nói phải giữ lời nha!"
Phượng Như Tuyết nghe vậy, vui vẻ đi ngủ.
Linh Tinh hầu hạ Phượng Như Tuyết ngủ rồi, Quý Như Yên rồi mới hướng Linh Tinh nói rằng, "Ngươi để Thất sát cùng Khôi Tinh đến Đôn Nhạc châu, ta muốn biết hiệu thuốc Phượng gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước đại hôn, là người nào gây sự!"
"Tiểu thư, Tuế Tinh và Trấn Tinh hai người đã tới Đôn Nhạc châu!"
"Lúc nào?"
Quý Như Yên sửng sốt một chút, hỏi ngược lại.
"Ngay khi biểu thiếu gia trở lại, bọn họ vừa nghe Hồng y vệ báo hiệu thuốc Phượng gia xảy ra chuyện, thì đã xuất phát."
Linh Tinh thấy Quý Như Yên đứng ở nơi đó không lên tiếng, sắc mặt bình tĩnh, nhanh chóng thỉnh tội, "Tiểu thư, người đừng trách hai người Trấn Tinh và Tuế Tinh. Bọn họ chỉ là thấy tiểu thư gần đây luôn chỉ đạo Khôi Tinh làm việc, cảm giác mình không có việc gì, lúc này mới tự ý đi ra ngoài. Bất quá khi đó, tiểu thư vừa lúc đang ở chung với Phượng đại lão gia, nô tỳ cũng không tiện xen mồm."
"Đã biết, ta không trách bọn họ. Để hai người bọn họ đi, thực sự không sao chứ?"
"Tiểu thư yên tâm, Tuế Tinh, Trấn Tinh bọn họ thế nhưng vỗ ngực ra đi. Nếu khong thể làm mọi chuyện ổn thỏa, tiểu thư cứ ném bọn họ ra La Sát cốc huấn luyện, cũng để cho bọn họ nhớ kĩ."
Linh Tinh nói, khiến Quý Như Yên co rút khóe miệng.
Cái quỷ nha đầu này, đừng xem nàng lớn lên hoạt bát hiền lành, kì thực trong lòng vô cùng phúc hắc.
Liếc nàng một cái, "Nói đi, ngươi muốn ta mua cho ngươi cái gì?"
"Mai tiểu thư không phải muốn cùng Tuyết tiểu thư đi ra ngoài sao? Đến lúc đó nô tỳ để cho tiểu thư đi mua là được."
Linh Tinh thần bí cười nói.
Hắc!
Quỷ nha đầu này lại còn mại khởi cái nút tới.
Quên đi, nàng không muốn nói, Quý Như Yên cũng không tiện miễn cưỡng.
…
Ngày mai.
Bầu trời âm u, nói không chừng một hồi còn có thể có tuyết rơi.
Quý Như Yên vẫn mang theo Phượng Như Tuyết ra đi dạo phố, toàn bộ thành Độc Hiết cũng không có bởi vì khí trời mà thay đổi, mà trở nên im ắng, trái lại canh ba, dòng người đã trở nên đông đúc hơn nhiều.
Quý Như Yên mang theo Phượng Như Tuyết đi dạo, một năm chỉ có một lần.
Một lần kia, đều là trước giao thừa mới có thể ra ngoài đi dạo.
Bởi vì độc trong cơ thể Phượng Như Tuyết, cho nên mới không có biện pháp như người bình thường mà vui mừng.
Lúc này đây, độc trong người Phượng Như Tuyết bị áp chế, dọc đường nàng vẫn mang theo dáng tươi cười, thập phần vui mừng nhìn phố phường náo nhiệt.
"Tỷ tỷ, đó là cái gì?"
Phượng Như Tuyết chỉ vào đỉnh một tòa nhà, có hình dáng một con hiết tử* màu đen.
*hiết tử: Bọ cạp
Quý Như Yên nhìn thoáng qua, cười giải thích, "Đó là độc hiết tử. Cũng là biểu tượng của thành Độc Hiết, độc hiết tử là một loại vật có nọc độc."
"Độc? Có hại đến tính mạng không?"
"Hồng hiết tử thì có, hắc hiết tử sẽ không."
"Lại còn phân chia đỏ đen?"
"Đương nhiên, thế gian vạn vật, bao hàm toàn diện. Sáng sớm ngươi đã ăn gì chưa, để tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn đặc sản của thành Độc Hiết."
"Được, Được."
Phượng Như Tuyết nhưng thật ra rất thích ăn, nàng thích nhất là đi dạo phố, là bởi vì thích ăn uống.
Mang theo nàng đi tới Bách Vị Lâu, Quý Như Yên phân phó tiểu nhị cho một gian có phong cảnh thanh nhã, gọi chút thức ăn, rồi ngồi đợi.