"Hận Thiên bà bà cái gì? Hận người đối xử tàn nhẫn với thân nhân của ta? Ta cũng không nghĩ như vậy, ta còn phải cảm ơn Thiên bà bà đã hạ thủ lưu tình với bọn họ nữa kia, cũng không bởi vì chúng ta tự tiện xông vào, mà trực tiếp đối với chúng ta hạ sát thủ. Thiên bà bà, Như Yên thật tâm cảm tạ người còn có thể khiến chúng ta đoàn tụ."
Quý Như Yên chân thành nói, Thiên Nguyệt là một thế ngoại cao nhân, vốn là chạm phải cấm kỵ của nàng, nếu nàng muốn giết hết bọn họ, mình còn có thể nói cái gì?
Huống chi, là bản thân bọn hắn tự tiện xông vào, nếu chiếu theo luật giang hồ, đúng là bọn họ sai.
Thiên Nguyệt nhận lấy cháo nóng Quý Như Yên đưa tới, nửa ngày mới nói một câu, "Nơi ở của bọn họ, ngươi xem rồi an bài đi."
"Thiên bà bà yên tâm, ta sẽ an bài thỏa đáng."
Quý Như Yên mỉm cười.
"Ừ."
Thiên Nguyệt lên tiếng, không nói gì thêm, chỉ là nhìn chằm chằm cháo nóng trước mặt, như có điều suy nghĩ.
Quý Như Yên suy nghĩ một chút, quyết định mở miệng hỏi, "Thiên bà bà, Như Yên có một nghi vấn, không biết người có thể giải thích giúp ta được không?"
"Nói."
"Thiên bà bà, ấn tượng đối với nam nhân tựa hồ không được tốt lắm?"
"Nam nhân có gì tốt, mỗi một người đều phụ lòng! Sẽ chẳng bao giờ là người tốt được!"
Thiên Nguyệt đột nhiên đem cháo nóng cầm trong tay nặng nề đặt trên mặt bàn, nét mặt tràn đầy đau đớn không nói ra.
Quý Như Yên sửng sốt, mau chóng khuyên lơn, "Thiên bà bà, nếu người có tâm sự gì, không ngại nói cho Như Yên nghe, Như Yên nguyện ý lắng nghe ủy khuất của người."
"Ta không có ủy khuất. Mà là sư phụ ta, bị nam nhân phụ lòng ném sau lưng, sống một mình ở Tiên Bình Cốc. Nhưng tiện nam nhân cư nhiên một lần cũng không tới Tiên Bình Cốc gặp sư phụ, lão nhân gia cuối cùng ôm sầu mà khuất!"
Thiên Nguyệt tuy rằng đã qua hai trăm tuổi, nhưng vẫn là theo sư phụ ở tại Tiên Bình Cốc, cũng không quen biết ngoại nhân.
Ở đây bế quan, để cho nàng biết rõ, võ công phải tăng thêm một bậc nữa, mới xuất quan gặp người.
Bằng không, nàng sẽ không một mình lưu lại Quý Như Yên ở Tiên Bình Cốc.
Trước đây người tự tiện xông vào Tiên Bình Cốc, nữ nhân cũng không ngoại lệ, đều giết không tha.
Nếu không có Quý Như Yên thật lòng muốn kết bạn với Thiên Nguyệt, cũng sẽ không lưu lại mệnh tiện nam nhân này, sợ nàng oán hận mình, do đó không thể rời khỏi Tiên Bình Cốc.
Sư phụ đã từng nói, nếu nàng phải rời Tiên Bình Cốc, nhất định phải có một nữ nhân mang nàng ra ngoài.
Thiên Nguyệt nói chuyện của sư phụ, giản đơn, Quý Như Yên nghe được rõ ràng, đơn giản là một nữ nhân bị tổn thương.
"Thiên bà bà, người oán hận nam nhân như vậy, là lão tiền bối nói với người nam nhân trong thiên hạ đều giống nhau?"
Quý Như Yên đứng trước mặt nàng, chỉ mỉm cười.
"Điều này… Sư phụ nhưng thật ra không nói. Chỉ là ta tự nghĩ, nam nhân đều không phải người tốt."
Thiên Nguyệt không có giấu diếm, nói thẳng sư phụ không có dạy mình chán ghét nam nhân.
Quý Như Yên hoàn toàn minh bạch, đoán chừng là Thiên bà bà thấy lão tiền bối trải quachuyện bi thương, sau đó yêu thương sư phụ, kết quả đem phần yêu thương này đều trút oán giận lên người nam nhân.
Mặc dù nói, đối với nam nhân như vậy có chút không công bằng, bất quá đây cũng là Thiên Nguyệt tự mình định đoạt, lão tiền bối đã quy thiên, ai có thể phản bác đây?
Sâu đậm thở dài một tiếng, không chỉ thay nam nhân thở dài, càng nhiều hơn là thay Thiên Nguyệt thở dài.
Thiên Nguyệt cũng sống lâu như vậy, một người nam nhân cũng không lọt nổi mắt xanh của nàng.
Quý Như Yên cười khổ, "Thiên bà bà, muốn nghe đánh gia của ta với nam nhân một chút không?"