Quý Như Yên không có lòng nào quan tâm tới chuyện của cha con Tông Chu hầu, bây giờ nàng đang nghĩ Vạn Đức hầu thật khiến người ta chán ghét.
Tình hình này, giống hêt hộ quốc công Cốc Quân ở nước Ti U, giấu diếm binh phù.
Khó ở chỗ, hắn liệu có biến thái như Cốc Quân giấu binh phù ở trên người.
Quý Như Yên suy nghĩ, hộ quốc công Cốc Quân rất trâu, nhưng không đồng nghĩa Vạn Đức hầu cũng bất chấp đau đớn, giấu binh phù trong người mình.
Nàng thản nhiên về phủ quốc sư.
Hướng Y Ninh đợi nàng cả ngày, có chút lo lắng tiến lên hỏi: “Muội đi đâu? Ta tìm khắp nơi, sáng sớm tới phòng muội phát hiện không thấy người đâu.”
“Ta vừa tới hoàng cung gặp Hiên đế.”
Quý Như Yên cũng nói thẳng không giấu diếm hành tung của mình.
Hướng Y Ninh đánh giá một vòng, thấy nàng không bị thương mới thở ra một hơi: “Đại cữu muội phát sốt, ta đã mời thầy thuốc tới xem, nói dục hỏa công tâm, thêm một thời gian dài không được nghỉ ngơi, lúc này vừa mới uống thuốc xong, đang ngủ.”
Đại cữu bị bệnh?”
Quý Như Yên cả kinh, nhanh chóng chạy tới phòng của Phượng Thiên Hựu.
Hướng Y Ninh đi theo phía sau, chẳng qua hai người đi theo hai hướng.
Một người đi tìm đồ ăn, một người đi thăm bệnh.
Quý Như Yên đẩy cửa gỗ, có chút áy náy đi tới giường Phượng Thiên Hựu.
Đại cữu còn chưa tới bốn mươi, nhưng lại vì Phượng gia, bạc cả đầu.
Người đang ngủ, sắc mặt hồng bất thường, khiến Quý Như Yên có chút lo lắng, đưa tay sờ trán, phát hiện vẫn còn nóng.
Nàng lấy từ trong không gian ra hai giọt nước linh tuyền, nhỏ vào miệng đại cữu rồi mới ngồi xuống bên cạnh canh gác.
Cẩn thận nghĩ lại, trong khoảng thời gian này đại cữu cũng thật mệt mỏi, vì hôn sự của nàng.
Sau đó tiệm thuốc Phượng gia không ngừng xảy ra chuyện, người vừa lo hôn sự của biểu ca, lại thêm biểu muội, việc hôn sự của hai người khiến cữu cữu đau đầu.
Người làm thương nhân địa vị thấp kém, người tà là đích nữ con nhà giàu, sao có thể cam lòng hạ giá gả cho thương nhân vì sản nghiệp Phượng gia?
Cho dù đại cữu lo lắng tới đâu, nàng cũng sẽ chậm rãi tìm cho biểu ca một nữ tử nhà thương nhân để lập gia đình.
Đang lúc suy tư, người trên giường lại ngủ không yên ổn.
“Nước.”
Phượng Thiên Hựu thều thèo, Quý Như Yên nhanh chóng rót một chén nước bón cho ông.
Uống hết ly nước, Phượng Thiên Hựu tỉnh lại, liền hỏi: “Như Yên, cháu đã về, chuyện thế nào rồi/’
Quý Như Yên thở dài: “Đại cữu, trước mắt người đừng lo lắng, mọi chuyện đã được giải quyết. Chưa tới vài ngày hiệu thuốc có thể mở cửa, hơn nữa Hiên đế đồng ý bảo vệ tiệm thuốc Phượng gia, điều kiện là chúng ta cung cấp dược liệu cho năm trăm vạn binh sĩ.”
Phượng Thiên Hựu vừa mừng vừa sợ: “Thật sao?”
“Thật.”
“Chỉ là, sao Hiên đế lại đồng ý?”
Quý Như Yên đỡ ông ngồi dậy, chêm gối cho ông dựa vào, chậm rãi nói: “Đúng lúc Quý Như Yên vào cung xin, la vốn định lấy ba phần lợi nhuận tiệm thuốc Phượng gia xung vào quốc khố, như Hiên đế lại nói đổi ba phần kia thành dược liệu cung cấp cho năm trăm vạn binh sĩ. Đại cữu, Như Yên tự tiện làm chủ thay tiệm thuốc Phượng gia, người sẽ không trách ta chứ?”