Nàng bật thốt lên, Lạc Thuấn Thần lòng vòng, hóa ra là muốn nói với mình, nếu muốn tính sổ với Túc Thân vương còn phải qua cửa của Hiên đế.
Hiên đế...
Kia là phụ thân của hắn, có lẽ nào ngay cả Hiên đế nàng cũng đánh.
Nhưng nếu thật sự đánh, chỉ sợ hậu quả cả phủ Phượng Thiên đều bị bắt vào đại lao.
Chẳng lẽ Từ Ân biểu ca bị ủy khuất phải quên đi sao?
Sao nàng có thể nuốt trôi được!
Quý Như Yên trừng mắt nhìn Lạc Thuấn Thần: “Đêm nay ta nói đánh ông ta gãy tay chân, chàng còn đồng ý?”
Lạc Thuấn Thần chớp mắt: “Ta đương nhiên đồng ý, bởi vì người đánh không phải là ta, ta có gì phải phản đối?”
“Chàng...”
Nếu thật sự đánh, hậu quả phải làm thế nào?
Quý Như Yên đen mặt.
Lạc Thuấn Thần thấy nàng thật sự tức giận, liền kéo nàng vào ngực, thấp giọng an ủi: “Đừng vội, nàng có muốn nghe ta đánh giá về con người của Túc vương thúc thúc.”
“Có rắm mau thả.”
Quý Như Yên oán giận trừng mắt nhìn hắn.
Lạc Thuấn Thần cười xấu xa: “Túc vương thúc thúc khâm phục nhất là những người có võ công cao cường. Nàng có tin không, chờ sau khi ông ta tỉnh lại, không cần nàng đi tìm, ông ta cũng tự tới phủ quốc sư tìm nàng luận võ. Cho nên nếu nàng muốn đánh, có thể mời phụ hoàng tới làm nhân chứng, công khai ra tay, phụ hoàng cũng không thể làm gì.”
Quý Như Yên trợn mắt, có chút không thể tin nổi.
Nàng thật sự gặp qua người tham tiền, chứ chưa từng thấy ai tham bị đánh.
Có điều, nếu Túc Thân vương thật sự can đảm tìm tới, nàng cũng không ngại quang minh chính đại đứng trước mặt mọi người đánh gãy chân tay ông ta.
Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
“Chàng nói thật sao?”
Lạc Thuấn Thần hỏi lại: “Ta đã lừa nàng bao giờ chưa?”
“Không có...”
Quý Như Yên cúi đầu, trong lòng bắt đầu lẩm nhẩm bảng cửu chương.
Lạc Thuấn Thần đột nhiên nói: “Như Yên, ta muốn nói với nàng, trước mắt đừng kích động, nếu như quận chúa Nhã Linh cùng Phượng thiếu gia ở chung một chỗ, nàng có tán thành không?”
Quý Như Yên sửng sốt, thật không ngờ hắn sẽ nói như vậy.
Nhưng Lạc Thuần Thần chưa bao giờ để ý tới mấy việc này, lần này hắn nói vậy chắc chắn có lí do riêng.
Chỉ cần nghĩ theo chiều hướng đó, nếu quận chúa Nhã Linh cùng Phượng Thiên Hựu kết hôn, Phượng Thiên Hựu sẽ thành quận mã gia.
Từ nay cũng có thể xme như hoàng thân ở Thiên Độc.
Bởi vậy phủ Phượng Thiên càng thêm mạnh.
Quý Như Yên cũng không phản cảm đối với quận chúa Nhã Linh, bởi vì lúc biểu ca bị đánh, nàng quỳ xin cho huynh ấy.
Chỉ dựa vào điểm này, có thể nhìn ra quận chúa cũng có lòng nhân từ.
Nếu không lúc biểu ca bị đánh, nàng ta đâu cần cầu xin, có thể thờ ơ lạnh nhạt đứng xem.
Tuy biết cửa hôn sự này có rất nhiều ưu đãi, nhưng Quý Như Yên vẫn trầm tư rất lâu, cuối cùng nói: “Ta chỉ có thể nói, nếu Từ Ân biểu ca thích quận chúa Nhã Linh, ta sẽ không phản đối.”
Lạc Thuấn Thần cười khổ, không nói tiếp.
Ý của Quý Như Yên cũng giống hắn, chính vì vậy hắn càng muốn hộc máu.
Người Phượng Từ Ân thích là Quý Như Yên.
Bây giờ nàng đã thành thân, ai biết trong đầu hắn còn bóng dáng của nàng không.
“Đêm đã khuya, ngủ!”
Lạc Thuấn Thần vung tay lên, dập tắt nến trong phòng, trực tiếp ôm Quý Như Yên nằm trên tháp mỹ nhân.