Quý Như Yên vốn muốn nói hắn quá không hiền hậu, chạm được ánh mắt kia làm cho nàng kinh hãi, lạnh cả mình, cái bộ dạng nham hiểm vui vẻ nói, "Ta thế nào?"
Lạc Thuấn Thần hỏi lại, nàng trực tiếp ngưng lại lời vừa tới miệng, "Khục khục... Quyết định này của chàng thật sự là quá anh minh rồi!"
Xin lỗi, Tích Tiểu Mộng, muốn trách chỉ có thể trách ngươi theo chủ tử khí thế quá cường đại.
Dù sao người cho ngươi uống không phải là ta, đến lúc đó ngươi muốn tính sổ, ngươi tự tìm hắn đi!
Vừa nghĩ như thế, Quý Như Yên trong nội tâm mới tốt lên chút.
"Ngồi xuống."
Lạc Thuấn Thần đến chỗ nàng ngoắc tay một cái, ý bảo nàng ngồi tại bên cạnh của mình.
Quý Như Yên thật là không muốn ngồi, nhưng cái chỗ này có quá nhiều người đang ngồi tại đó, nàng không cách nào cự tuyệt.
Nếu để cho người khác biết rõ bọn họ kết hôn trước ba tháng, trước mặt người khác lại có thể cư xử không được tự nhiên, nhất định sẽ bị truyền ra ngoài.
Mà Lạc Thuấn Thần tựa hồ thật sự đoán chắc điểm này của nàng, không kiêng nể gì cả kéo tay của nàng, khí phách phóng đãng ôm eo của nàng, khiến nàng ngồi bên cạnh của mình.
"Chàng..."
Quý Như Yên vừa định nói chút gì đó, Lạc Thuấn Thần rồi lại ngắt lời nàng mà nói, "Muốn ăn cái gì?"
Một bên cái bàn để đó rất nhiều bánh ngọt đẹp đẽ, Quý Như Yên nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy là lạ đấy.
Hắn hành động như vậy, như là đem nàng làm sủng vật dưỡng đây này!
Nói thí dụ như... Kẻ tham ăn!
Tiểu Gia Hỏa thấy được Quý Như Yên bắt đầu ăn cái gì, có chút nóng nảy, "Ô ô!"
Chủ nhân!
Luân nhà cũng muốn ăn!
"Ngươi ăn cái gì? Một hồi nữa đều lên đài chiến đấu!"
Quý Như Yên tức giận phun nói.
"Chi ... chi!"
Cái kia luân nhà cũng muốn ăn!
Tiểu Gia Hỏa không thuận theo, quyết không buông tha, mong chờ nhìn Quý Như Yên.
Không có cách nào khác, chỉ có thể là cho một khối bánh ngọt cho kẻ tham ăn, Tiểu Gia Hỏa lập tức nét mặt tươi cười mở gặm.
Hai người bọn họ một thú vật ở chung chính lúc vui mừng, xa xa truyền đến rất nhiều tiếng người kinh hô.
"Nhìn! Đó là Phong Thanh Lang Vương!"
"Trời ạ! Thực cường tráng!"
"Đây do hai người có người lớn hơn!"
"Như vậy Lang Vương, là nó đỉnh phong thời kỳ đúng không?"
"..."
Mọi người chi ... chi méo mó nói một đống lấy lòng mà nói, lại để cho Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần nghe được.
Quý Như Yên thì thò tay chọc chọc lưng của Tiểu gia hỏa, "Kẻ tham ăn! Mau ăn rồi, ngươi xem đối thủ của ngươi một chút!"
Tiểu gia hỏa lúc này mới không cam lòng, không muốn chuyển đầu qua, liếc nhìn PhongThanh lang Vương.
Ừ!
Là rất cao đấy, cao hơn ba mét.
Ngang!
Cũng rất rắn chắc đấy, một cái móng vuốt đều có thể đem áp đối phương đấy.
Ồ?
Răng thoạt nhìn còn rất sắc bén đấy, bất quá, có thể so sánh qua được nó sao?
Tiểu gia hỏa liếc nhìn đối phương, trực tiếp quay đầu lại đi ăn bánh ngon ngọt.
Quý Như Yên thấy Tiểu gia hỏa này rõ ràng không quan tâm, cũng mặc kệ cho nó đi.
Nàng là không lo lắng kẻ tham ăn thất bại, coi như là kẻ tham ăn thua, mình cũng dễ tìm Túc Thân Vương trục tiếp đánh nhau một trận đi!
Túc Thân Vương để cho gã sai vặt mang theo Phong Thanh lang Vương đi Đấu Thú Tràng, mà hắn thì là từ hướng Quý Như Yên đi tới.
"Con nhóc, thú vật sủng chuẩn bị xong chưa? Đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi, nếu nó bị giết chết rồi, cũng đừng nói bổn vương Phong Thanh lang Vương lấy lớn hiếp nhỏ!"
Nói xong, Túc Thân Vương nhìn tên đang điên cuồng ăn Tiểu gia hỏa.
Chỉ cái lòng bài tay lớn, chỉ sợ Phong Thanh lang Vương còn chưa đủ tê răng đâu
Quý Như Yên mỉm cười, "Lời nói Túc Vương Thúc, cũng chính là Như Yên muốn nói. Nhà ta kẻ tham ăn dưới miệng cũng sẽ không lưu tình, nếu như đả thương Túc Vương thúc yêu quý, kính xin Túc Vương thúc chớ đau lòng."