Lạc Thuấn Thần thấy nàng trở về, liền bỏ sách sang một bên, sau đó tiến tới nắm tay nàng: “Tới ngồi xuống đi, đây là điểm cung trong cung mới làm ra, nàng có muốn thử một chút không.”
Quý Như Yên nhìn món điểm tâm màu xanh trên bàn, có chút bất ngờ.
Song da nãi?
Quý Như Yên nhìn hắn, trong lòng có chút cảm động.
Kỳ thật, trên trường đấu nàng thấy tiểu tham ăn đậu phộng rất vui vẻ, đột nhiên thốt lên muốn ăn song da nãi.
Kết quả, Lạc Thuấn Thần hỏi nàng, món đó làm như thế nào, nàng tùy tiện nói bâng quơ, không ngờ hắn thật sự chạy vào cung tìm đầu bếp làm.
Không chỉ một vị, đậu đỏ, hạt sen đậu xanh có đủ cả.
Nàng thích ăn nhất vị đậu đỏ hương cam, có thể ngửi thấy mùi sữa thơm.
Quý Như Yên nhìn hắn: “Hôm nay chàng nói có việc bận, là vì song da nãi này.”
“Nàng cũng biết rồi, vậy còn hỏi làm gì.”
Lạc Thuấn Thần kéo tay nàng ngồi xuống: “Tới, nếm thử một chút, xem vị của nó ra sao.”
Hắn đã cầm lấy một cái thìa đưa cho nàng, để nàng nếm thử một chút.
Đã có người chân thành đối xử với mình, sao nàng phải từ chối.
Nàng thử một chút, khinh thường: “Trình độ vẫn còn kém một chút, miễn cưỡng cho tám mươi điểm.”
Lạc Thuấn Thần bỏ sách ra đen mặt: “Ta đi tính sổ với đầu bếp.”
Thấy hắn thật sự muốn lao ra cửa, Quý Như Yên nhanh chóng kéo hắn: “Chàng đừng xúc động, lần đầu tiên có thể làm thành như vậy đã là tốt lắm rồi.”
“Hắn dám lừa bản hoàng tử thì phải chết.”
Lạc Thuấn Thần vẫn tức giận.
Quý Như Yên trở mình xem thường: “Chàng thu hồi bản mặt muốn chém giết cho ta, ta chưa nói không thể ăn.”
Lạc Thuấn Thần nhìn nàng: “Thật sao?”
Quý Như Yên đưa thìa cho hắn, Lạc Thuấn Thần thử ăn một miếng, lúc này nàng mới phát hiện, hắn vừa dùng chiếc thìa của mình.
Không khí trong phòng đột nhiên có chút quái đi, Quý Như Yên dời tầm mắt đi chỗ khác: “Ah! Hai ngày nay, sao không thấy Tích Tiểu Mộng cùng Hướng tỷ tỷ.”
Lạc Thuấn Thần khẽ cong môi: “Cái này phải hỏi canh bổ nàng hầm, cư nhiên khiến Mộng nổi thú tính.”
Á?
Thú tính?
Quý Như Yên quay đầu nhìn hắn: “Có ý gì? Ta cũng không bỏ gì vào trong, ta cam đoan không có độc.”
Lạc Thuấn Thần cười: “Quả thật không độc, báo đơn có hiệu quả rất tốt, kết quả bọn họ đã viên phòng, bây giờ Mộng Cô đã vào cung xưng tội.”
Hả?
Quý Như Yên há hốc mồm.
Nàng căn bản không biết báo đơn có công dụng cường đại như vậy.
Lạc Thuấn Thần đột nhiên nhìn nàng, cười xấu xa, thanh âm trầm thấp mê người: “Ta nói này nương tử, nếu ngày đó ta thật sự uống, nàng có trốn được không?”
Nghe vậy, Quý Như Yên đột nhiên dựng tóc gáy.
Bộ dáng của Lạc Thuấn Thần lúc này quá nguy hiểm.
Nàng vẫn nên ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
“Cái đó, ta có hẹn với Kiều Diễm biểu muội, sẽ không cùng chàng, chàng ngủ trước đi.”
Dứt lời, chạy nhanh như chớp.
Lạc Thuấn Thần cười cười nhìn theo bóng nàng, hắn sẽ không ép nàng.
Nàng là nữ nhân của hắn, hắn muốn nàng, lại càng muốn có được lòng của nàng.