Quý Như Yên rời khỏi tầng cao nhất, không biết Quân Tử Đường với Tuyết Băng Di đã bắt đầu đấu rượu.
Nàng nhàm chán đi lại trên thuyền, đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc.
“Giang giang?”
Đúng vậy, bóng người kia chính là Giang Thành Tứ.
Quý Như Yên không đi tới, chỉ là đứng ở trong đó, nghe trong phòng vọng ra tiếng.
“Gia chủ, rốt cuộc khi nào ngài tới nước Bồ Đề?”
Một lão nhân tóc bạc trắng đặt câu hỏi Giang Thành Tứ.
“Nhị gia gia yên tâm, ta sắp xếp vài ngày tới sẽ đi.”
Thần sắc Giang Thành Tứ đạm mạc, khẽ phe phẩy chiếc quạt trong tay.
“Gia chủ vẫn nên sớm ngày tìm được thánh vật, nếu không tính mạng của đại ca ngài khó giữ được.”
Khuôn mặt tuấn tú của Giang Thành Tứ mang theo vài phần xa cách: “Ta đã biết, nhị gia gia tới Đôn Nhạc Châu tìm ta chắc cũng mệt mỏi. A Côn đã sắp xếp ổn thỏa chỗ nghỉ cho ngài, ngài vẫn nên đi nghỉ trước đi”
Lão nhân thấy Giang Thành Tứ nói vậy, cũng không tiếp tục cưỡng ép, nhanh chóng về phòng.
Chờ lão nhân rời khỏi, Quý Như Yên thấy khuôn mặt Giang Thành Tứ hiện lên vẻ chán đời, có chút bất ngờ.
Nàng bước tới gần hắn: “Ngươi đặc biệt tới Đôn Nhạc Châu thăm ta sao, Giang Giang!”
Một thanh âm dễ nghe rơi vào tai Giang Thành Tứ, quay đầu nhìn thấy nàng có chút kinh ngạc: “Sao ngươi lại ở đây?”
Quý Như Yên ngồi xuống phía đối diện hắn, cười hắc hắc: “Hôm nay ta tới đi dạo, nhưng còn ngươi, sao lại tới Đôn Nhạc Châu?”