Trong trấn bốn bề vắng lặng không khác một tòa thành chết.
Mà khắp nơi đều có thể nhìn thấy xác chết, quan tài.
Chỉ có một vài người đang di chuyển xác chết, hoàn toàn không để ý tới đám người Lạc Thuấn Thần.
Tình huống thật quỷ dị, Quý Như Yên nhìn hết, rất khác thường.
Mễ Nhĩ dẫn bọn họ tới căn nhà lớn nhất, A Côn đang trông chừng hai đứa bé kia, một nam một nữ.
Nam hài khoảng tám tuổi, tiểu cô nương chưa tới sáu tuổi.
Hai huynh muội ôm nhau, tiểu cô nương ôm bắp đùi ca ca ngủ.
Môi hai đứa trẻ khô nẻ có thể nhìn thấy mảng trắng.
A Côn vừa thấy Giang Thành Tứ liền chắp tay nói: “Thiếu chủ, chi còn hai huynh muội này sống xót.”
Giang Thành Tứ gật đầu quay đầu nhìn nam hài: “Huynh muội cháu tên gì, trong trấn xảy ra chuyện gì?”
“Cháu tên là Mạnh Dũng, muội muội là Mạnh Diêu, chúng ta đều là người trấn Khấu Lăng. Hôm đó trên trấn có một quái nhân, không biết hắn ta thả thứ bột màu đen gì xuống giếng, sau đó mọi người uống nước giếng liền biến thành như vậy.’
Nhớ tới chuyện hôm đó, Mạnh Dũng vẫn run rẩy.
Quái nhân kia cười thật quái dị, khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Mạnh Dũng sợ hãi khiến Mạnh Diêu đang nằm trên đùi tỉnh lại.
“Ca, ca sao thế?”
“Ca không sao, ngủ đi.”
Mạnh Dũng xoa đầu Mạnh Diêu, ý bảo nàng tiếp tục ngủ.
Quý Như Yên lấy từ trong không gian ra đồ ăn cùng nước uống: ‘Đừng ngủ, ăn một chút gì đi.”
Mạnh Diêu vừa nhìn thấy nước đã sáng mắt, lại do dự không dám lấy, khiến Quý Như Yên cảm thấy đau lòng.
Hai đứa bé khát nước một thời gian dài, nhất định do tên quái nhân kia dở trò mới khiến mọi người trong trấn biến thành dạng này.
Quý Như Yên đưa tới trước mặt Mạnh Dũng: “Chỗ này biến thành như vậy từ lúc nào?”
“Ba ngày trước.”
Ba ngày trước.
Đó không phải là lúc đoàn người Quý Như Yên khởi hành từ Đôn Nhạc Châu sao, đã có người bắt đầu tính kế.
Chết tiệt.
Thôn dân vô tội đều vì bọn họ mà chịu tội.
Hơn nữa Lạc Thuấn Thần cũng nói, theo lộ trình bình thường ba ngày có thể tới trấn Khấu Lăng.
Từ Đôn Nhạc Châu tới Độc Hiết mất hai ngày, nếu không phải nàng cố ý dừng ở Độc Hiết ba ngày, khẳng định ba ngày trước đây bọn họ đã tới trấn Khấu Lăng.
Lạc Thuấn Thần híp mắt lại, giọng điệu trở nên âm hàn: “Xem ra đám người đó thật hận không thể mong chúng ta chết ngay.”
Co tới bây giờ hắn vẫn biết, người kia muốn hắn chết tới mức nào.
Bây giờ hắn đã tới Đan Nhân Mai, hắn ta vẫn không chịu buông tha.
Bọn họ vẫn cho rằng hắn không có năng lực phản kháng sao?
Quý Như Yên cười khổ: “Chàng nói xem kẻ đó hận chàng tới mức nào? Có thể hạ quyết định như vậy, giết nhầm một vạn cũng quyết không tha.”
“Ta không biết!”
Lạc Thuấn Thần lắc đầu, hắn điều tra nhiều năm như vậy, vẫn không tra ra được kẻ chủ mưu đứng sau muốn mạng của hắn.
Mọi người đang trầm mặc, đột nhiên Hạt nữ lên tiếng.
‘Đây không phải nơi có thể ở lâu, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi.”
“Sao thế?”
Quý Như Yên quay đầu hỏi.
Hạt nữ nhăn mày: “Rất nhiều rắn độc đang đi về hướng này.”