“Còn nữa, đêm nay chúng ta đi xem cá rồng chín màu, tham ăn nói, nếu không cứu cá rồng chín màu, lộ thủy bồ đề sẽ biến mất.”
“Được, tất cả đều nghe theo nàng.”
Nói xong, hai người thương lượng một số chuyện.
Ăn xong, Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần làm việc, hộ tống Tư Đồ Không tới nhà trọ,
Thất Sát thấy Quý Như Yên đưa lão nhân tới, không nói gì, trực tiếp gật đầu.
Cũng không biết Lãnh Văn Bách làm thế nào nhận được tin, tự nhiên chạy tới, nhận mình muốn chăm sóc nhị trưởng lão.
Đối với đề nghị của hắn, Quý Như Yên không phản đối cũng không tán thành, ném vấn đề cho Tư Đồ Mộng Nguyệt. Nàng ta làm người đại chi tâm, thấy Lãnh Văn Bách muốn chăm sóc ông nội cũng có chút lo lắng: “Lãnh công tử, huynh tự mình chăm sóc ông nội, liệu có phiền phức không?”
“Yên tâm đi, không sao.”
Lãnh Văn Bách lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
So với thêm phiền, chi bằng nói hắn lo lắng cho tình cảnh của Tư Đồ Mộng Nguyệt ở tứ đại gia.
“Thật sự có thể chứ?”
Tư Đồ Mộng Nguyệt mang theo chờ đợi.
“Yên tâm, muội đã ăn gì chưa, nếu chưa, có thể sai tiểu nhị làm vài món muội thích ăn. Cả đêm qua muội cũng mệt mỏi, vẫn nên nới phòng bên cạnh nghỉ một chút, nghỉ ngơi tốt mới có thể chăm sóc cho nhị trưởng lão.”
Dứt lời, không chờ Tư Đồ Mộng Nguyệt trả lời, Lãnh Văn Bách đã nắm tay dắt nàng sang phòng bên cạnh.
Quý Như Yên trừng mắt nhìn, Tư Đồ Mộng Nguyệt cũng dễ dụ quá đi.
Bị Lãnh đại công tử thu phục?
“Thất Sát.”
“Có.”
“Đêm nay, an nguy của nhị trưởng lão cũng Tư Đồ tiểu thư giao cho ngươi. Tin tưởng Vô Tình cũng sắp tới, các người cần phải bảo vệ bọn họ, đừng để người bị thương.”
“Tiểu thư yên tâm, thuộc hạ nhất định liều mạng hoàn thành nhiệm vụ.”
Vết đao trên khuôn mặt Thất Sát hằn lại.
Quý Như Yên không tiếp tục để ý tới mấy việc vặt này, quay về viện Hạnh Hoa nghỉ ngơ.
Tới đêm, Quý Như Yên bị Lạc Thuấn Thần gọi tỉnh, hai người ăn một chút, rồi dẫn theo tiểu tham ăn cùng nhau đi Gia Cát tộc.
Quý Như Yên chưa tới Gia Cát tộc, nhưng đã có bản đồ.
Đây dĩ nhiên là công lao của Lạc Thuấn Thần.
Nếu không có hắn âm thầm sắp xếp bọn họ đâu thể thuận lợi tìm được chỗ nhốt cá rồng chín màu, quả thật có chút khó khăn.
Chỉ là lúc này có chuyện bất ngờ.
Bởi vì trong gia phòng kia có một người.
Tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly đang ngồi ôm đàn, như chờ ai đó.
Quý Như Yên không biết bà ta muốn diễn trò gì, cũng không sợ lão vu bà. Ý bảo Lạc Thuấn từ một nơi bí mật, nếu nàng không chống đỡ nổi có thể tùy thời trợ giúp.
“Tứ trưởng lão, nhìn bà như rất tốt.”
Quý Như Yên ngoài cười nhưng trong không cười.
Ánh trăng chiếu lên người nàng, quần áo màu bạc càng lộ vẻ mông lung như tiên tử không nhiễm khói lửa.
Tứ trưởng lão vừa thấy Quý Như Yên liền lộ ra khuôn mặt tàn nhẫn: “Ngươi còn có gan xuất hiện ở Gia Cát tộc?”
“Gia Cát tộc với ta không phải cấm địa gì, sao không thể tới.
Quý Như Yên mỉm cười, cố ý khiêu khích đối phương.
“Hừ!”
Tứ trưởng lão Gia Cát Chính Ly cười lạnh, tung đàn lên không trung dựng đứng trước mặt mình: “Một khi đã như vậy, lão thân đây khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”