Quý Như Yên không nói gì, chỉ cùng mấy người của Mặc Nho đứng đó. Đợi khoảng ba khắc, Lạc Thuấn Thần mang theo Tư Đồ Mộng Nguyệt trở về.
Tư Đồ Mộng Nguyệt vừa thấy Lạc Thuấn Thần dẫn mình tới nơi này, lập tức hỏi, "Như Yên tỷ tỷ, tỷ dẫn ta tới nơi này để làm gì?"
Quý Như Yên khẽ mỉm cười, "Nguyệt nha đầu, trước đây ngươi từng nghe thấy âm thanh thê thảm phát ra từ suối nước của Bồ Đề quốc, đây là thật sao?"
"Hừm. Chỉ có điều vào lúc ấy, tất cả mọi người đều không tin lời ta nói." Tư Đồ Mộng Nguyệt đối với chuyện này vẫn hết sức im lặng. Rõ ràng là mình nói thật, vậy mà chẳng ai chịu tin.
Mặc Nho nghe xong đối thoại giữa hai người, mí mắt hắn ta cũng chỉ nhấc lên, sau đó lại khôi phục như thường.
Quý Như Yên lập tức hướng Mặc Nho phân phó nói, "Vậy thì nhanh thả cửu thải long ngư! Mọi người đến rồi!"
"Ừm."
Mặc Nho đi đến bức tường tối, chỉ thấy hắn ta đứng ở nơi đó, sau đó bức tường tự động mở ra. Khắc sâu vào trong ánh mắt mọi người chính là long ngư to lớn kia. Ánh sáng Cửu thải rung động qua lại trên người nó, đôi cánh sa mỏng bị tơ lụa trói chặt. Lúc này cự long đã bị trói chặt.
Cửu thải long ngư vừa thấy được Tư Đồ Mộng Nguyệt liền nghẹn ngào kêu to.
Dường như Tư Đồ Mộng Nguyệt có thể nghe được tiếng rên rỉ của đối phương, nàng ta đau lòng không thôi, "Như Yên tỷ tỷ, nó rất thống khổ. Bây giờ phải làm sao? Như thế nào mới có thể làm cho nó không thống khổ như vậy nữa?"
"Dùng tâm đại từ bi của ngươi là có thể cứu nó!" Lạc Thuấn Thần ở bên nhẹ giọng nói ra.
"Tâm Đại Từ Bi?" Tư Đồ Mộng Nguyệt có chút mờ mịt, không biết làm sao.
Lạc Thuấn Thần gật gật đầu, hắn nhẫn nại giải thích thêm, "Đúng, như là Phật tổ vậy, ngươi dùng tâm Đại Từ Bi là có thể cứu nó. Nó cần thiện lương tâm ý của ngươi, chỉ cần ngươi nghĩ đến nó, sẽ dựa vào tâm ý của ngươi mà trở nên tốt hơn."
"Được, ta biết rồi!"
Tư Đồ Mộng Nguyệt đi vào gần trận pháp, từng bước một đến bên cạnh cửu long thải ngư.
Cửu thải long ngư vừa thấy được Tư Đồ Mộng Nguyệt đến gần nó, mắt Song Long lại chảy ra nước giọt lệ.
Mặc Nho giật nảy cả mình, Tứ trưởng lão Chư Cát Chính luôn một lòng muốn ép cửu long thành thánh thú, vẫn muốn đạt được Cửu Thải Long Lệ, nhưng lại không cách nào có được. Không nghĩ tới lúc này, cửu thải long ngư lại dễ dàng chảy ra Cửu Thải Long Lệ.
Cửu Thải Long Lệ xuất hiện, giống như một viên Thủy Tinh Cầu to lớn, bên trong tràn đầy sức sống của sự hồi sinh.
Long lệ trôi về phía Quý Như Yên, Quý Như Yên đem Long lệ thu vào một cái bình lớn mới có thể chứa hết.
Đồn đãi rằng, hồng vũ của Bồ Đề quốc xuất hiện cũng là do sự bi thương của Cửu thải long ngư. Bây giờ, thân thể tự do, chắc Cửu thải long ngư sẽ vui mừng lắm.
Chính vào buổi tối hôm ấy, trận mưa lớn trút xuống nhân gian.
Tư Đồ Mộng Nguyệt nếm thử nước mưa, kinh hỉ nở nụ cười, "Đây là nước Bồ Đề."?"
Nước Bồ Đề. Chẳng trách qua nhiều năm như vậy, nước Bồ Đề càng ngày càng ít.
Chỉ vì Gia Cát gia muốn tư lợi cho bản thân, muốn có được nước mắt của cửu thải long ngư cho nên trói buộc thánh vật, dẫn đến thành dân Bồ Đề Quốc suýt nữa thì mất mạng vì hồng vũ có chưa độc tố kia.
Có được nước Bồ Đề, thành dân của Bồ Đề quốc có thể nâng cao được tu vi của mình. Ngay vào lúc này, ở phía sau Qúy Như Yên có rất nhiều đệ tử của tứ đại gia tộc đi vào.
Liền ngay cả người của Trọng Tôn gia cùng Kỳ Quan Gia đều đã tới rồi.
Một nam nhân thấp bé giơ tay điểm vào Quý Như Yên, một mặt bi phẫn, "Đại trưởng lão, nàng là người giết chết Tứ trưởng lão! Mời Đại trưởng lão làm chủ cho Gia Cát tộc chúng ta."