“Bọ cạp của Vũ Cầm có thể vận chuyển vàng giúp ngươi?”
“Á.”
Quý Như Yên quay phắt lại nhìn Tang Vũ Cầm, vẻ mặt không thể tin: “Thật sao?”
Tang Vũ Cầm gật đầu: “Chỉ cần Như Yên tỷ cần, ta có thể chỉ huy bọ cạp giúp tỷ.”
Tang Vũ Cầm chỉ huy bọ cạp nàng đã từng thấy một lần.
Vô số bọ cạp nếu đi chuyển vàng sẽ lợi hại tới mức nào.
Lập tức đồng ý: “Đi, vậy nghỉ một ngày, mai bắt đầu chuyển vàng, tới lúc đó sắp xếp nhân thủ chuyển vàng về Đan Nhân Mai.”
“Ừ.”
Giang Thành Tứ đột nhiên nói: “Ta không tham dự, một khi ta nhúng tay, chỉ sợ mỏ này không thuộc về ngươi.”
“Biết, ngươi để cho đám lão già Giang gia nhanh cút đi, nhìn mặt thấy phiền.”
Quý Như Yên liếc hắn một cái, ngữ khí cực kỳ bất mãn.
Người khác nghĩ gì nàng không biết, nhưng nàng trước giờ gặp Giang Thành Tứ ba lần, hai lần đều sống dở chết dở, nếu không phải gặp nàng, hắn đã sớm đi chầu diêm vương.
Vì vậy Quý Như Yên không có cảm tình với đám lão nhân Giang gia.
Thậm chí nàng còn nghĩ, nếu có một ngày thật sự muốn tới Giang Gia, đại ca của Giang Thành Tứ tốt nhất đừng rơi vào tay nàng, nếu không nàng sẽ cho hắn hưởng thụ một chút cái gọi là đau thấu xương.”
Có bản đồ, Quý Như Yên gọi Vô Tình cùng Hỏa Tinh tới, để cho bọn họ điều tra xem sắp xếp nhân thủ.
Hai người đều lắc đầu, cuối cùng đề cử Ngũ Hàn Học.
Quý Như Yên nhíu mày, Ngũ Hàn Học từng phẩn bội Lạc Thuấn Thần khiến nàng vẫn băn khoăn không thể hoàn toàn tin tưởng hắn.
Có điều, trước mắt không thể điều động nhân thủ đành phải thử.
Rốt cuộc Ngũ Hàn Học có dùng được không?
Quý Như Yên quyết định đi tìm Lạc Thuấn Thần hỏi hắn.
Lạc Thuấn Thần thấy Quý Như Yên vừa tới đã hỏi có tin được Ngũ Hàn Học hay không, hắn cười yếu ớt; “Nương tử đây là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng sao?”
“Ta đang nghiêm túc, sao chàng lại trêu chọc ta?”
Quý Như Yên trề môi, có chút bất mãn.
Lạc Thuấn Thần thở dài: “Ngũ Hàn Học sẽ không phản bội ta, nếu phát hiện nương tử giết luôn, ta sẽ không có ý kiến.”
“Được, đây là do chàng nói đó nha.”
Quý Như Yên gật đầu, nàng cần chính là câu này.
Nàng cũng không muốn tới lúc xảy ra chuyện, muốn giết người. Lạc Thuấn Thần lại đứng ra bao che cho lũ lang tâm cẩu phế.
Lạc Thuấn Thần kéo tay nàng: “Nàng đang lo lắng chuyện gì?”
“Không có.”
Quý Như Yên quật cường lắc đầu.
“Như Yên, có đôi khi ta rất muốn nói với nàng, chỉ là nàng không muốn tâm sự với ta. Nhưng không sao, ta sẽ chờ, chờ một ngày nàng nguyện ý nói với ta.”
Lạc Thuấn Thần nhìn nàng thật sau, đưa một vật cho nàng: “Đây là binh phù Đan Nhân Mai, từ giờ giao cho nàng.”
“Ta cầm cái này làm gì? Không cần!”
“Nàng không cần sao? Vậy mỏ vàng kia không cần người chuyển về sao?”
Quý Như Yên nhíu mày: “Dù vậy, ta cũng không muốn binh phù của chàng! Vận chuyển vàng cũng không cần quá nhiều người, một ngàn là đủ rồi. Cùng lắm ta chờ thêm vài ngày người của Võ Tiên tới, lại chuyển cũng không muộn.”