Phượng Như Tuyết nghe vậy, hiểu chuyện nên nói với Quý Như Yên rằng, "Tỷ tỷ, ta về phòng trước chờ người, người làm xong việc rồi, tới tìm ta nữa là được."
"Được."
Quý Như Yên gật đầu, để cho nàng quay về.
Ngũ Hàn Học vội vàng dẫn Quý Như Yên đi gặp Hoa giáo úy.
Dọc theo đường đi, Quý Như Yên trầm lặng, khiến người ta không thể nhìn ra trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, Ngũ Hàn Học lại không dám nói thêm cái gì, không thể làm gì khác hơn là cùng nhua trầm mặc.
Tới lúc gặp được Hoa giáo úy, Quý Như Yên lúc này mới phát hiện, Hoa giáo úy còn còn dẫn theo một người, còn là một người tưởng chừng không thể.
Người này, chính là Ngũ điện hạ Lạc Chính Bình.
Quý Như Yên nhìn Hoa giáo úy một chút, yên lặng đợi hắn cho mình lời giải thích.
Hoa giáo úy gương mặt đầy đau khổ, tiến lên cầm một lá thư, sau đó đưa cho Quý Như Yên, "Thất hoàng phi, đây là quốc sư đại nhân cho ngài."
Quý Như Yên vừa cầm lấy vừa nhìn, không đầy hai phút liền đọc xong rồi.
Nhưng mà, vừa đọc xong, nàng liền trong lòng nổi giận!
Thật là Tích Tiểu Mộng, có lầm hay không, lại có thể cho nàng đến nơi này, đây chính là không xem nàng ra gì!!
To gan!
Trong thơ có ý là, Ngũ điện hạ Lạc Chính Bình cũng cần kinh nghiệm, vì vậy Thái Hoàng Thái Hậu cho quốc sư Tích Tiểu Mộng chịu trách nhiệm, Tích Tiểu Mộng bận làm việc khác, không đếm xỉa tới. Vì vậy, liền cho người đến đây từ chối.
Quan trọng nhất là, người mà khiến Thái hoàng thái hậu đau lòng nhất chính Ngũ điện hạ Lạc Chính Bình!
Vì thế, càng làm cho Quý Như Yên không biết nên nói cái gì cho phải!
Đây không phải là tặng người cho nàng, mà là để chọc tức nàng!
Rơm rạ!
Đến lúc trở về Đôn Nhạc Châu, nàng nhất định mạnh tay dạy dỗ Tích Tiểu Mộng, lại có thể tự ý hành động!
Nhíu đôi chân mày lá liễu, Quý Như Yên liếc mắt nhìn Ngũ điện hạ Lạc Chính Bình, đột nhiên nảy ra ý hay, "Ngũ ca, người muốn đến đây rèn luyện, cũng không phải là không được. Chỉ là, mọi thứ đều phải sinh hoạt chung với binh sĩ, để có thể hiểu được việc quân cơ không phải dễ. Ngươi cũng biết hoàng thân phải trải qua nhiều lần, đều ở trên chiến trường lập công thì có được nhiều vinh quang. Thái hoàng thái hậu để cho người đến đây rèn luyện, có nghĩa là người cũng muốn cho ngươi một chút chiến công. Bây giờ thực lực võ tướng của ngươi cũng chỉ là ở cuối bậc thứ ba, hay là trước nhất nên tu luyện đến bậc thứ tư thật tốt đến khi đã chính chắn rồi đi. "
"Thất hoàng phi đã nói vậy, miễn là hợp lý, ta nhất định sẽ nghe theo."
Ngũ điện hạ Lạc Chính Bình nét mặt vẫn bình thường, nhìn Quý Như Yên gật đầu.
Biểu hiện bên ngoài thì trông bình thường, nhưng trong lòng lại sóng to biển lớn.
Võ công của hắn tuy không cao cường, nhưng để tự vệ thì không có vấn đều. Nhưng mà, Thất hoàng phi có thể nhìn thấu được con người hắn, việc này làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.
Quý Như Yên suy nghĩ một chút, Ngũ điện hạ Lạc Chính Bình tới, cũng không để cho người khác biết, bèn nói, "Ngũ ca đi theo ta! Túc Vương thúc ở đó vừa nãy, cũng có thể nhờ ông ta chỉ dạy cho ngươi một chút."
"Được."
Ngũ điện hạ Lạc Chính Bình bình thản theo Quý Như Yên rời khỏi nơi ở của Ngũ Hàn Học, tiến đến Đan Nhân Bảo.
Bên trong Đan Nhân Bảo, Túc thân vương đang ở phía trước luyện tập đại đao, luyện đến mức mồ hôi đầy trên người, đột nhiên nhìn thấy Quý Như Yên cùng Ngũ điện hạ Lạc Chính Bình, không khỏi sửng sốt, "Chính Bình? Tại sao ngươi lại ở đây? Ngươi không phải ở cùng với thái hậu sao?"
"Chính Bình cũng cũng muốn tích lũy kinh nghiệm, là thái hoàng thái hậu cho ta theo Tích quốc sư, Tích quốc sư thì lại phái Hoa giáo úy đưa ta đến đây."
Ngũ điện hạ Lạc Chính Bình chậm rãi nói, nói ra mục đích mình đến đây.
Túc thân vương mỉm cười, "Nói như vậy, nghĩa là thái hậu muốn phong vương cho ngươi rồi."