Thần Ý Sát Thủ

Chương 183: 183: “chém Gió”




Thật ra Phương Hy Văn cũng không biết hôm nay là sinh nhật của bà ngoài.
Cho dù biết cô cũng không có thời gian chuẩn bị quà, bởi vì bọn họ thật sự chạy trốn đến đây.
Phương Hy Văn không còn cách nào khác, chỉ đành thấp giọng nói: “Anh họ, bọn em...!bọn em...”
Lưu Thành Phong không cho Phương Hy Văn cơ hội nói tiếp.
Anh ta không muốn làm khó Phương Hy Văn mà muốn làm khó Trần Hạo Hiên.
Lưu Thành Phong lạnh giọng nói: “Anh nghe nói em đính hôn với Trần Hạo Hiên, em họ Phương Hy Văn của tôi tôi biết, con bé là cục cưng trong lòng mỗi một người đàn ông ở nhà họ Lưu chúng tôi.

Người đàn ông có thể khiến em gái tôi động lòng, nhất định đã sớm có chuẩn bị rồi.”
Trực tiếp nói đến Trần Hạo Hiên, ý đồ rất rõ ràng.
Nhưng Trần Hạo Hiên binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, anh cười nói: “Đúng vậy, bà ngoại đón sinh nhật, chúng tôi từ xa đến đây, tất nhiên là có chuẩn bị rồi.”
Trần Hạo Hiên cũng không biết Phương Hy Văn đi đâu.
Vừa rồi trên xe bus, anh đã nhìn qua rồi.

Tất cả mọi thứ đáng giá trong nhà đều bị Phương Hy Văn mang đi.
Trần Hạo Hiên cũng đã hỏi qua cửa hàng Bách Thảo rồi, Phương Hy Văn căn dặn kế hoạch của nửa năm sau, thậm chí còn giao cho một chủ quản đáng tin.
Mọi chuyện đều không phải hành vi bình thường của Phương Hy Văn.
Lưu Thành Phong nghe thấy vậy, cười nói: “Chậc chậc, nhưng tôi thấy trên người cậu, không mang theo quà tặng gì cả.

Tôi nói cho cậu biết, tính cách của bà ngoại rất hòa nhã, nhưng không thích mấy người nói dối.

Đừng nói hôm nay là tiệc mừng thọ, cho dù là bình thường nói dối, bà ngoại cũng sẽ trực tiếp để cậu biến.”
“Nếu không chuẩn bị quà, bây giờ xin lỗi còn có cơ hội.”
Phương Hy Văn biết rõ tình cách của bà ngoại, cô thấp giọng hỏi: “Trần Hạo Hiên, anh làm gì có chuẩn bị quà gì chứ, anh còn không biết hôm nay là tiệc mừng thọ của bà ngoại.”
Trần Hạo Hiên quả thật không biết nhưng Hồng Thanh Vũ ở bên ngoài, mua một phần quà tất nhiên không thành vấn đề.
“Chiến hữu của anh ở bên ngoài, đến lúc đó có thể để cậu ấy mua hộ anh.” Trần Hạo Hiên trầm giọng trả lời.
Phương Hy Văn nhíu mày nói: “Không được, ánh mắt của bà ngoại rất cao.

Nếu là quà chuẩn bị tạm thời, chắc chắn sẽ không nhìn trúng, còn không bằng nói chúng ta không chuẩn bị.”
Trần Hạo Hiên nắm tay Phương Hy Văn nói: “Yên tâm đi, có anh ở đây, bà ngoại nhất định sẽ hài lòng với món quà này.”
Nắm tay Phương Hy Văn, Trần Hạo Hiên mới phát hiện tay của Phương Hy Văn có rất nhiều mồ hôi.
Anh là bác sĩ Đông y, anh biết rất rõ chảy nhiều mồ hôi như vậy, Phương Hy Văn có lẽ đã căng thẳng sợ hãi một ngày rồi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Một tay còn lại của Trần Hạo Hiên, giơ tay qua muốn sờ Hạt Tiêu.
Chỉ cần chạm vào Hạt Tiêu, bắt mạch cẩn thận, anh nhất định có thể biết trên người Hạt Tiêu có vấn đề gì.
Nhưng vừa muốn giơ qua, Phương Hy Văn đã ngăn Trần Hạo Hiên lại: “Đừng làm phiền Hạt Tiêu.


Hạt Tiêu một đường đều muốn gặp anh, để con bé nghỉ ngơi một lúc đi.

Chuyện xảy ra hôm nay, đợi qua tiệc mừng thọ của bà ngoại, em sẽ nói với anh.”
Trong lòng Trần Hạo Hiên nghĩ chuyện này không nghiêm trọng, cũng không hỏi nhiều.
Anh không hỏi, nhưng Lưu Phương Lan ở một bên lại không vui nói: “Trần Hạo Hiên, cậu đừng có khoe khoang đấy, nhà họ Lưu không phải nhà họ Phương, bà ngoại cậu có mắt nhìn rất cao.”
Trần Hạo Hiên đã nhìn qua của hồi môn của Lưu Phương Lan, hai mươi năm trước còn có thể lấy ra được của hồi môn như vậy nhà họ Lưu quả thật không bình thường.
“Yên tâm, con bảo chiến hữu của con đi chuẩn bị rồi.

Con dám bảo đảm, bà ngoại nhất định sẽ thích món qua con tặng nhất.

Mẹ, lúc đầu bà ngoại đuổi mẹ ra khỏi nhà họ Lưu, đó là bởi vì mẹ bỏ nhà theo bố bọn con.

Món quà con tặng hôm nay, đủ để khiến bà ngoại sẽ cho mẹ quay lại gia nhập nhà họ Lưu.”
Trần Hạo Hiên cảm thấy loại chuyện này, không cần phải khiêm tốn, bởi vì anh thật sự có thể làm được.
“Chém gió.”
Mặc dù Lưu Phương Lan không quá tin Trần Hạo Hiên, nhưng vẫn ôm chút hi vọng.

Bà ấy không chỉ muốn trốn ở nhà họ Lưu, còn muốn nhà họ Lưu ra mặt.
Lúc này, tiệc mừng thọ của bà ngoại Phương Hy Văn đã bắt đầu, người bên trong tiến hành theo trình tự.
Trần Hạo Hiên gửi tin nhắn cho Hồng Thanh Vũ, nói: “Tìm giúp tôi một thứ đồ, không có trong thành phố.”
Hồng Thanh Vũ nhìn nói: “Thưa anh, tối này anh muốn đi khám bệnh cho người ta sao?”
“Không phải khám bệnh, là tặng quà.”
Trần Hạo Hiên không giải thích nhiều, bây giờ có quá nhiều người, anh cũng không có thời gian xem điện thoại.
Trong sân nhà họ Lưu, bà ngoại đã mặc thọ bào.
Ở trung tâm là một chiếc bánh kem cao tám tầng, vô cùng bắt mắt.
“Bà, hôm nay là sinh nhật bà, cháu gái Tôn Gia Nhi đặc biệt chọn một miếng ngọc Hòa Điền từ Hòa Điền ra cho bà, phía trên có khắc tên và sinh thần của bà, chúc bà sinh nhật vui vẻ.”
“Bà ngoại, hôm nay là sinh nhật bà, cháu ngoại Vương Đào tự tay thêu cho và một bức tranh sông núi, hi vọng bà ngoại khỏe mạnh, càng hi vọng sau này nhà họ Lưu có thể phát triển thuận lợi.”
Vương Đào hoàn toàn không lo lắng cho Trần Hạo Hiên, cô ta biết nếu Trần Hạo Hiên đã đến nhà họ Lưu vậy anh nhất định sẽ trở thành ngôi sao bắt mắt nhất trong nhà họ Lưu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.