Thần Ý Sát Thủ

Chương 186: 186: “ngửi Đi”




Bà cụ ở trong tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của mình, vậy mà lại lựa chọn đến gần cây cỏ đó ngửi.
Cả Đại Viện nhà họ Lưu đều trố mắt ra, đến cả Lưu Phương Lan cũng dừng lại.
Lẽ nào thứ này, thật sự là quà sao?
Lẽ nào Trần Hạo Hiên thật sự dụng tâm chuẩn bị sao?
Không thể nào.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Trước khi đến đây, Lưu Phương Lan không hề nhắc một chữ đến nhà họ Lưu.

Trần Hạo Hiên đến cả bà cụ là ai cũng đều không biết, càng không thể đi điều tra những thứ này.
Sau khi bà cụ ngủi xong, lấy tẩu thuốc ra châm lên.
“Tôi tuyên bố, món quà của một nhà Lưu Phương Lan, là món quà mà tôi thích nhất.”
Vừa nói xong, khơi dậy một làn sóng.
Tất cả mọi người trong Đại Viện nhà họ Lưu đều ngẩn ra.


Ánh mắt bọn họ nhìn bà cụ, giống như đang nhìn một người già lú lẫn vậy.
Đặc biệt là Lưu Thành Phong, lớn tiếng hô lên: “Bà nội, tại sao vậy chứ?”
Bà cụ cầm cây cỏ, đặt trước mũi Lưu Thành Phong.
“Ngửi đi.”
Lưu Thành Phong không dám ngửi: “Cái này cũng quá tởm rồi, bà nội.”
“Bà bảo cháu ngửi.”
Bà cụ lại nghiêm khắc.
Lưu Thành Phong không còn cách nào khá, đành phải tiến gần lại ngửi.
Sau khi ngửi xong, vẻ mặt méo xệch: “Bà nội, sau này cháu tuyệt đối sẽ không nhổ lung tung nữa.

Cháu ngửi được rồi, quả thật rất tởm.”
Bà cụ hừ lạnh một tiếng: “Đồ dốt nát.

Vậy mà còn không ngửi được, Đại Viện nhà họ Lưu phải dựa vào cái gì để phát triển?”
Lưu Thành Phong ngược lại vẫn còn nhớ.
“Trước đây Đại Viện nhà họ Lưu mở cửa hàng dược, bà nội và ông nội đều là bác sĩ.”
Lưu Thành Phong nói xong, có người đột nhiên kinh ngạc hô lên.
“Tôi nhớ ra rồi, hậu viện của bà ngoại không phải đã từng trồng qua loại cỏ này rồi sao? Có điều lần nào trồng cũng bị chết, nhưng mỗi năm bà cụ đều kiên trì trồng.”
“Trên cơ bản là mỗi lần trồng đều chết, trong vườn cũng không còn lại bất kỳ dấu vết nào.”
“Đúng vậy.”
“Lẽ nào khi Vương Đào dẫn bọn họ đến hậu viện, bọn họ nhìn thấy sao?”
Đôi mắt Lưu Phương Lan khóc cạn nước mặt, đột nhiên sáng lên.

Trần Hạo Hiên thật sự dụng tâm chuẩn bị sao?
Vương Đào dẫn một nhà bọn họ đến hậu viện, là bởi vì trong Đại Viện nhà họ Lưu, không có phòng để bọn họ ở, bọn họ chỉ có thể ở cũng chỗ với người làm.
“Sao cháu biết bà thích cái này? Đây là Ngải thảo, hơn nữa không phải loại Ngải thảo bình thường, là ngải dùng trong châm cứu.”
Lúc này, bà cụ ngẩng đầu nhìn Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên cười nói: “Bà ngoại, mặc dù Ngải thảo ở trong viện của bà đều đã chết, nhưng vẫn còn giữ lại mùi đã trồng qua.

Cháu có thể ngửi ra được, điều kiện trồng Ngải thảo đặc biệt khắc nghiệt, thành phố Giang Châu hoàn toàn không thể trồng được.

Trong viện của bà còn có thể ngửi thấy mùi, chỉ có thể nói ra năm nào bà cũng trồng loại này.”
Bà ngoại rất kích động, hít một ngụm tẩu, nói: “Đúng đúng đúng.

Nhà họ Lưu có một loại châm pháp gọi là Băng Hỏa Châm.

Lúc trước bà và ông ngoại cháu đều thích nghiên cứu cái này, nhưng ông bà chỉ thành công một lần.

Sau này ông bà nghiên cứu rất nhiều năm, mới nghe có người nói loại Băng Hỏa Châm này chỉ có dùng Ngải thảo mới có thể làm được.


Nhưng điều kiện trồng Ngải thảo, nhất định phải ở vùng cực lạnh, toàn bộ Long Hoa cũng chỉ có Bắc giới thậm chí những nơi ở phía bắc mới có thể trồng được.”
“Nói đơn giản một chút, bây giờ loại Ngải thảo này chỉ có ở Thiên Đao nơi tập trung các bác sĩ thiên tài Bắc giới.”
“Một cây cỏ, mặc dù không đáng tiền.

Nhưng người bình thường không thể có được, hơn nữa bà là một người thường, bà chỉ thích thứ này.”
Bà cụ nói xong, lại dùng mũi ngửi.
Là mùi hương của Ngải thảo đó.
Dường như lại trở về năm đó, khi bà còn trẻ, khi cùng nghiên cứu Băng Hỏa Châm.
Toàn bộ người nhà họ Lưu, đều chấn kinh.
“Tôi tuyên bố lần nữa, đồ Trần Hạo Hiên tặng là đồ tôi thích nhất.

Lưu Phương Lan, con và con rể con có lòng rồi.” Bà cụ lại nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.