Thần Ý Sát Thủ

Chương 207: 207: Rốt Cuộc Anh Là Ai




Mới vừa rồi Nhan Viễn Lương còn đang vênh váo đến tận trời, còn tưởng rằng Mũi tên xuyên mây của anh là giả.
Một câu “chiến thần Lục Thiên Huyền tiếp nhận Mũi tên xuyên mây” có sức nặng khó mà hình dung được!
Lục Thiên Huyền vừa lên tiếng thì người cũng đã tới nơi rồi.

Hai mắt đằng đằng sát khí, một bàn tay to trực tiếp túm lấy cổ họng Nhan Viễn Lương.
Nhan Viễn Lương hít thở không thông, quát ầm lên: “Anh, không phải anh đã quay về Bắc Giới rồi hay sao?”
Lục Thiên Huyền lạnh lùng nhíu mày: “Mũi tên xuyên mây của Bắc Giới cấp Thiên, tôi có thể không tới tiếp được sao? Chuyện quay về Bắc Giới so với Mũi tên xuyên mây cấp Thiên, thì anh nói xem cái nào quan trọng hơn.”
Quả niên là thật!
Trong đầu Nhan Viễn Lương trực tiếp nổ tung, Mũi tên xuyên mây này thế mà lại là Mũi tên xuyên mây cấp Thiên.

Mũi tên xuyên mây được chia ra làm bốn cấp bậc: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.

Lúc Nhan Viễn Lương ở Tây Giới đã biết được rằng, hễ là người có được Mũi tên xuyên mây, chắc chắn là người có võ công cao cường cái thế, trong khi Mũi tên xuyên mây của anh ta lại chỉ đạt tới cấp Hoàng mà thôi.
Mũi tên xuyên mây của Trần Hạo Hiên chính là cấp Thiên sao? Là Mũi tên xuyên mây cấp bậc cao nhất đó à?
Người này, rốt cuộc là ai đây?
“Điều này không thể nào xảy ra được!” Nhan Viễn Lương hoàn toàn không tin, anh ta nói: “Tuyệt đối không có khả năng, anh chỉ mới đi có năm năm, không thể nào có được Mũi tên xuyên mây cấp Thiên được.

Toàn bộ Bắc giới này, cho dù có là Lục Thiên Huyền anh cũng không thể nào đạt được Mũi tên xuyên mây cấp Thiên.”
“Tôi nhớ ra rồi, lúc ở sơn trang Phượng Lai, anh đã từng giúp đỡ Trần Hạo Hiên một lần.”
“Được lắm, đám các người lại còn kết bè kết cánh để diễn trò với tôi à? Mũi tên xuyên mây cấp Thiên, anh tưởng tôi là kẻ ngốc đấy sao?”
Lục Thiên Huyền cười nói: “Diễn với anh à? Anh còn không có tư cách để cho ngài ấy phải diễn! Anh nhìn xung quanh mà xem, Mũi tên xuyên mây của anh có người nào tới tiếp nhận không?”
“Ầm” một tiếng.

Trong đầu Nhan Viễn Lương dường như bị chấn động mạnh mẽ.
Lúc này anh ta mới phát hiện Mũi tên xuyên mây của anh ta đã phóng lên lâu như vậy, mà lại không có người nào đến.

Không phải là không có người đến tiếp nhận.

mà là Mũi tên xuyên mây có quy tắc riêng của nó, nhất định phải phục tùng Mũi tên xuyên mây cấp bậc cao nhất.
Ý là sau khi Mũi tên xuyên mây của Trần Hạo Hiên được phóng lên trời thì Mũi tên xuyên mây của anh ta đã mất đi tác dụng.

Một cái là Mũi tên xuyên mây cấp Thiên của Bắc Giới, cái còn lại là Mũi tên xuyên mây cấp Hoàng.

Cách biệt giữa hai cấp bậc chính là một trời một vực.

Cho nên chiến thần phải nghe lời ai, có lẽ không cần nghĩ cũng đoán được.
Nhan Viễn Lương cực kỳ hoảng sợ nhìn anh, trong lúc nhất thời không thể nói nên lời.
“Anh, rốt cuộc anh là ai?” Nhan Viễn Lương nhìn chằm chằm anh hỏi.
Trong mắt anh chỉ có sự tức giận: “Nhan Viễn Lương, anh có lỗi với cái tên “Lương” của mình đấy.

Con gái tôi chỉ mới năm tuổi, vậy mà anh lại có thể đưa nhiều loại vi rút như vậy vào cơ thể con bé! Thiên đường có cửa anh không đi, địa ngục không cửa anh lại muốn chen ngang mà vào!”
Nhan Viễn Lương nhìn thấy sát khí nồng đậm trong mắt của anh, thân thể anh ta càng thêm run rẩy.
Anh ta đã từng gặp qua vô số cao thủ ở Tây Giới, cũng từng thấy qua vô số người làm cho trong lòng người khác sợ run, chỉ là không một người nào có ánh mắt đáng sợ như anh vậy.

Mà anh lại còn là một bác sĩ.
“Rốt cuộc anh là ai?” Nhan Viễn Lương đột nhiên đứng lên.
Lục Thiên Huyền hơi thiếu kiên nhẫn: “Thưa ngài, hay là để tôi giúp ngài tiêu diệt anh ta.


Loại cặn bã này, ngài không cần thiết phải nói nhiều lời với anh ta!”
Dứt lời, Lục Thiên Huyền chuẩn bị ra tay.

Nhan Viễn Lương mạnh mẽ lùi về phía sau, đã chuẩn bị phòng ngự xong xuôi.
Anh ta vốn không phải đối thủ của anh.

Nhưng phía sau anh ta có nhà họ Nhan, có người của Tây Giới!
“Anh dám giết tôi sao? Lục Thiên Huyền, anh là người của Bắc Giới, cho dù anh có là chiến thần đi nữa, chẳng lẽ anh dám giết người của Tây Giới sao?” Nhan Viễn Lương xuất ra con át chủ bài của mình, uy hiếp Lục Thiên Huyền.
“Anh đúng là không biết trời cao đất rộng là gì mà.” Lục Thiên Huyền hừ lạnh một tiếng, quay người lại, giơ tay chém xuống.
Gân chân… đã không còn nữa rồi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.