Thần Ý Sát Thủ

Chương 242: 242: Tứ Đỉnh Hội Đàm Sao




Nhan Cửu Đỉnh nghe nói như thế, trong đầu ông ta vô cùng khiếp sợ.

Chỉ trong thời gian một ngày, bảy trăm nơi thì đã bị diệt mất hơn sáu trăm? Đây chính là ở Ngoại Vực đó, nơi không nằm trong bốn biên giới, Bắc Giới cũng không duỗi tay đến được, Trần Hạo Hiên làm sao có thể làm được.
“Ông đã nghe rõ được chưa?” Trần Hạo Hiên đưa báo cáo chiến đấu đến, nhìn Nhan Cửu Đỉnh nói.
Nhan Cửu Đỉnh run liên tục, rất nhiều nơi trong này ông ta còn không biết vị trí nơi đó ở đâu.
“Cậu, cậu, làm sao có thể… Thế lực của cậu ở Ngoại Vực còn lớn hơn Thiên Đao ở Bắc Giới sao?” Nhan Cửu Đỉnh chỉ có thể nghĩ đến tình huống như thế này?
Trần Hạo Hiện gật đầu nói: “Ở Ngoại Vực, tôi là trời.”
Toàn thân Nhan Cửu Đỉnh không ngừng run rẩy, ông ta nhận thức được chuyện này thì thật sự sợ hãi, như thế này là quá lợi hại rồi.


Chỉ cần Trần Hạo Hiên ở Bắc Giới một ngày, cả đời này Tây Giới cũng không để đuổi kịp Bắc Giới, thậm chí có khả năng càng bị bỏ xa.
Càng sợ hãi, người ta càng trở nên cực đoan.
Lúc này, vậy mà Nhan Cửu Đỉnh lại chậm rãi đứng lên, hai mắt đỏ rừng rực, cười lớn tiếng: “Thật đáng tiếc, đáng tiếc nơi này lại là Tây Giới! Cậu ở đây làm ra sự việc như vậy, Tây Giới sẽ không bỏ qua cho cậu! Tôi để cho tứ đỉnh hội đàm xử lý chuyện của cậu.

Tôi thừa nhận cậu rất ghê gớm, nhưng hôm nay Nhan Cửu Đỉnh tôi đã bố trí khốn cục Cửu Long, cậu phải chết ở nơi này!”
Tứ đỉnh hội đàm sao?
Những người đứng phía sau Trần Hạo Hiên có chút bất ngờ, ở khắp Tây Giới thì cao cấp nhất là tứ đỉnh hội đàm sao?
Nhưng Trần Hạo Hiên lại nói: “Tứ đỉnh thì như thế nào? Không chỉ có đỉnh Ngoạ Long đâu, những đỉnh khác nếu có người biết về chuyện này, tôi sẽ lần lượt đến thăm bọn họ!”
Con ngươi Nhan Cửu Đỉnh không ngừng giãn ra, Trần Hạo Hiên quả thật rất ngông cuồng.

Có lẽ tứ đỉnh thật sự không ngăn cản được anh.
“Nếu đã như vậy thì chỉ có thể để Chủ quân và người kia ra mặt thôi.

Hôm nay, tôi muốn nhìn xem Trần Hạo Hiên cậu có thể ngang ngược trong Tây Giới này được không!”

Nói xong, Nhan Cửu Đỉnh chỉ kiếm lên trời, nội lực rung lên.
Không hổ danh là người từng là Thiên Vương, thực lực Nhan Cửu Đỉnh cực kì mạnh.
Một kiếm này hướng lên không giết chết kẻ nào nhưng đã nhóm ngọn lửa của đỉnh Ngoạ Long, Lang Yên.
Khói lửa dã bốc lên, Chủ quân đỉnh Ngoạ Long tất nhiên có thể nhìn thấy.
“Ha ha ha ha ha, Trần Hạo Hiên, tôi xem cậu hôm nay có cách nào trốn được! Tây Giới này là nơi sẽ chôn xác cậu.” Nhan Cửu Đỉnh nhóm lửa Lang Yên lên trên tường thành rồi cười lên điên loạn.
Trần Hạo Hiên lại cười lạnh một tiếng, nói: “Một Lang Yên thôi thì không đủ rồi! Tôi cho ông thời gian, cho ông nhóm lửa toàn bộ Lang Yên xung quanh ông lên đi!”
Nhan Cửu Đỉnh xém chút tức hộc máu: “Được được được, rất ngông cuồng, rất ngông cuồng! Ngược lại tôi muốn xem xem cậu có bao nhiêu là lợi hại.

Chẳng lẽ khi tứ đỉnh hội đàm cùng cường giả ẩn dật kia xuất hiện, cậu còn có thể ngông cuồng ở đây sao! Đợi chút nữa, cậu không được cúi đầu nhận sai đâu nhé, ai nhận sai người đó làm cháu! Đỉnh Ngoạ Long coi như bỏ đi, cũng xem như mặt mũi Tây Giới cũng không cần, tôi không tin một Chủ quân của đỉnh này có thể để cậu tự nhiên lui tới nơi đây!”
Rất nhanh sau đó, Nhan Cửu Đỉnh bắt đầu nhóm lửa Lang Yên, tất cả ngọn lửa Lang Yên xung quanh ông ta đều bị nhóm lên.


Chưa đến mười phút, lại có chục làn khói bốc cháy nghi ngút.
Bầu trời mịt mù, trong thời gian ngắn bầu không khí đã có sự thay đổi, linh khí xung quanh bắt đầu dày đặc hơn.
Có người sắp đến! Chủ quân đỉnh Ngoạ Long, chủ của bốn đỉnh!
Hồng Thanh Vũ thấy thế, vội vàng nói với những người phía sau: “Các người tránh ra để tôi lên.”
Nói xong, một thân Hồng Thành Vũ đứng ngăn trước mặt tất cả mọi người.
Nhan Cửu Đỉnh cười càng to tiếng, hống hách tột cùng: “Cung kính đón chào Chủ quân!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.