Từ ngoài cửa một người đàn ông với bộ y phục màu trắng tinh khôi tiền vào, dáng người cao to, thanh nhã nhẹ nhàng như gió. Thân hình tuấn mỹ, có chút nhu hòa thanh tao, một đôi mắt ôn nhuận như ngọc, bình lặng như suối. Âu Dương Vũ khi vừa nhìn thấy Dung Tùy Vân, cả người ngay lập tức liền ngây ngốc, không chút phản ứng, vì sao huynh ấy lại có mặt ở đây? Chợt đôi mắt của hắn không hẹn mà nhìn về phía nàng, đáy mắt có vài phần ý cười, sáng chói mà đẹp rực rỡ.
Mà mặt khác vị nào đó vừa nhìn thấy người đàn ông đáng ghét đến từ Nam Phong quốc bước vào thì đầu mày lập tức nhíu lại có chút không vui, nói chính xác hơn là bực bội. Dạ Trọng Hoa nghiêm mặt đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Dung Tùy Vân, đáy mắt lộ ra một tia sắc lạnh khó hiểu. Tên này sao lại ở đây!
Dung Tùy Vân chậm rãi tiến lên, tao nhã hành lễ với thái hậu sau đó lên tiếng: “Tùy Vân bái kiến ngoại tổ mẫu.”
Mọi người lúc này mới vỡ lẽ ra. Còn nhớ Thái hậu ngoài hai người con trai là hoàng thượng và An Dương vương ra còn có một cô con gái thân là An Nhã công chúa được gả cho hoàng đế của Nam Phong quốc. Định mệnh đáng thương thay vừa sinh ra vị hoàng tử đầu lòng đã lìa trần, hẳn vị hoàng tử đó chính là vị thất hoàng tử của Nam Phong quốc Dung Tùy Vân này a.
Nhớ năm đó An Nhã công chúa là người mà Thái hậu yêu quý nhất, nếu như không phải do tình cảnh bất đắc dĩ, nàng sao có thể gả đứa con gái cưng của mình đến Nam Phong quốc. Từ sau khi An Nhã gả đi, nàng lúc đó chỉ còn biết tin vào Phật, nụ cười trên môi dần dần ít đi. Rồi gặp được cháu gái Dạ Diêu, tính tình hoạt bát, vui vẻ, hồn nhiên, không chút vướng bẩn bụi trần khiến nàng không khỏi nhớ đến đứa con gái An Nhã của mình, cho nên mới yêu thương quý mến Diêu nhi đến vậy.
Thái hậu nhìn chăm chăm vào đứa cháu trai Dung Tùy Vân trước mắt, thằng bé quả thực giống mẹ nó y đúc. Nhìn đến mức thất thần dường như cũng không phát hiện ra hốc mắt mình đã ướt đẫm đỏ đậm lên, nghe được hai tiếng bà ngoại từ miệng Dung Tùy Vân, nước mắt liền chảy ròng xuống, liên tục nói: “Ai, đến đây, đến đây cháu trai ngoan của ta, lại đây để bà ngoại nhìn con cho thật rõ nào.”
Dung Tùy Vân đứng dậy, khóe môi mỉm cười, ngẩng đầu lên. Nhìn trực diện về phía thái hậu. Quả là giống nhau như hai giọt nước, chỉ có khác ở chỗ ánh mắt trông cương trị và vô cùng chính trực.
Thái hậu giơ tay lau nước mắt đang chực trào trên mặt mình, trên mặt chỉ là niềm hạnh phúc vui sướng khi được gặp lại người thân. Đột nhiên có chút thắc mắc nghi hoặc nhìn Dung Tùy Vân bình thản tiêu sái đứng đó, mới năm vừa rồi nàng còn nghe nói chân của hắn bị tật không thể đứng hay đi được. Cho nên đã nhiều năm rồi hắn chưa bao giờ đặt chân đến đất Tây Lăng cả.
Thái hậu thoáng đứng dậy, Dung Tùy Vân cẩn thận bước lên nâng đỡ người Thái hậu, thái hậu thấy hắn đi đứng giống với người bình thường liền không ngại thẳng thắn hỏi: “Tùy Vân, chân của con đã khôi phục hoàn toàn rồi sao?”
Dung Tùy Vân trên mặt có chút xấu hổ, cười nói: “Bởi vì gặp thần y, nên đã khỏi hẳn rồi!”
Âu Dương Vũ nghe vậy khẽ nâng mi mắt, liền bắt gặp Dung Tùy Vân nhìn nàng, bên môi ý cười càng thêm sâu, rất khó đoán.Dạ Trọng Hoa sắc mặt càng lúc càng âm trầm, cả người đột nhiên trở nên lãnh băng, đôi mắt hắn như bầu trời đêm không trăng, thâm sâu và u ám khiến người khác phải e sợ. Dung Tùy Vân được hạ nhân an bài ngồi cùng một bàn với Dạ Trọng Hoa. Cảm xúc của Dung Tùy Vân hoàn toàn trái ngược với cảm xúc lạnh lẽo vô cảm của Dạ Trọng Hoa, trên mặt chỉ có ấm áp cùng nhu hòa. Dung Tùy Vân nhẹ nhàng từ rót mình chén trà sau đó dâng lên, kính về phía Dạ Trọng Hoa từ xa. Dạ Trọng Hoa mặt vô cảm không chút phản ứng chỉ lặng lẽ nhấp trà, trong lòng không khỏi khó chịu.
Đúng lúc này, nha hoàn trong cung cẩn thận mang bánh ngọt tiến vào, mỗi người đều được một phần, đặc biệt phần bánh của thái hậu còn được viết thêm một chữ “ Thọ “ trên mặt bánh. Thái hậu lập tức liền cầm thìa lên nếm thử, bánh rất xốp mềm, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng.
Có một số ít chị em trong đám người tham gia dự tiệc là khách trung thành của tiệm bánh Viên Mãn vừa ăn xong bánh không khỏi nhìn về phía Âu Dương Vũ tươi cười vui vẻ, ngưỡng mộ lên tiếng: “Ninh vương phi, tiệm bánh Viên Mãn của người cuối cùng cũng chịu khai trương mở cửa trở lại, chúng chị em bọn này phải chờ đợi ngày đó rất lâu a, nhưng chung quy lại thì cũng chẳng mua được gì, hương vị bánh thật sự rất khó quên! Hôm nay có thể được thưởng thức món bánh quý này, đám chị em chúng ta thật ra có phước a.”
Nhóm các vị thiên kim tiểu thư khác cũng không khỏi lên tiếng trầm trồ khen ngợi, liên tục nói những điều tốt về Âu Dương Vũ: “Muội hy vọng mỗi ngày đều có thể thưởng thức nhấm nháp món bánh đó với một tách trà sữa a, con gái muội rất thích ăn bánh ở Viên Mãn.”
“Đúng vậy đúng vậy, lão già nhà tỷ cũng rất thích ăn, đặc biệt là món bánh quy chocolate a.”
Âu Dương Vũ khẽ cười, cũng lịch sự đáp lễ một vài vị khách nồng nhiệt.
Mọi người thấy sắc mặt của Âu Dương Vũ có vẻ không tệ bèn một trong số vị tiểu thư đó mới bạo gan đi bước tiếp nói: “Ai, nghe nói dạo trước vì Tam thiếu gia của Lý gia đến trước cửa tiệm Viên Mãn gây sự cho nên mới khiến Viên Mãn không muốn tiếp tục kinh doanh?”
Âu Dương Vũ vẫn như trước cười trừ, cũng không nói gì, từ chối cho ý kiến.
Một vị cô nương khác vì muốn lấy lòng Âu Dương Vũ, ngay lập tức lên tiếng nói: “Còn phải nói, tỷ còn nghe qua hôm đó An Dương vương còn ra lệnh cho người đến đánh bầm dập vị Tam thiếu gia của Lý gia kia, còn nói vì đã đắc tội với con ngài ấy, khiến cho con ngài ấy không được ăn bánh trung thu a.”
Âu Dương Vũ bưng chén trà lên nhấp một ngụm sau đó chỉ lẳng lặng nghe, mấy người kia vừa nói xong thì như dịch bùng phát, toàn bộ đều ngồi bàn tán xôn xao.
Lý Vân Phỉ nghe thấy những lời không hay ý không đẹp nhằm về phía ca ca mình, trong lòng giận dữ, khiến cho nàng chỉ thấy lòng hận thù đối với Âu Dương Vũ càng gia tăng, nhịn không được tiếp lời nói: “Con cái gì? Nhỡ đâu là con gái thì sao? Chuyện sinh được con trai hay con gái không ai có thể biết trước được?”
Bị Lý Vân Phỉ sẳng giọng cắt ngang, vài người phụ nữ liền bĩu môi, nhếch mày nhìn về phía Lý Vân Phỉ bằng vẻ mặt khinh thường. Tiếng tăm lẫy lừng của Tứ hoàng tử nay còn đâu, đã thế còn có một cô vợ không thể sinh đẻ, có tư cách gì làm lên tiếng bình luận này nọ?Ngay lúc này ma ma hầu hạ bên cạnh Thái hậu đem toàn bộ sự việc vừa rồi kể lại, hàng lông mày của thái hậu chợt nhíu lại, quét mắt tràn đầy tức giận nhìn về phía Lý Vân Phỉ, loại đàn bà kia, quả nhiên tâm địa thâm sâu độc ác!
A Tuân của nàng đã nhiều năm mới có khả năng sinh dục, sắp đón đứa con đầu lòng ra đời, ấy vậy mà đứa con gái hư hỏng không biết điều kia lại dám nói nhăng nói cuội, dám phán xét đứa cháu của nàng. Nếu như cô giỏi nói như vậy, Ai gia nhất định sẽ khiến cho cho đẹp mặt ra! Ba một tiếng, thái hậu dùng sức đập mạnh vào tay vịn ghế ngồi. Nếu như cô có lá gan dám nói đạo lý trước mặt bao nhiêu người như thế thì bản cung sẽ tạo điều kiện cho cô nói đến phát chán mới thôi!
“Người đâu, mang kinh thư đến cho Tứ hoàng phi, ba ngày sau, bảo cô ta phải học thuộc hết toàn bộ từng câu từng chữ trong đó, rồi đến đây chính bản cung kiểm tra!”
Những lời lúc nãy của Lý Vân Phỉ khiến cho Dạ Diêu không khỏi hứng thú, nhìn Âu Dương Vũ tò mò nói: “Chị dâu à, nghe nói mạch thai của thẩm thẩm là do tỷ xem, vậy có thể nói cho muội biết, rốt cuộc là sinh con trai hay con gái?”
Âu Dương Vũ chỉ cười trừ không nói, vẻ mặt có chút khó xử.
Dạ Diêu thấy Âu Dương Vũ không trả lời mình, liền quyết liệt nắm lấy ống tay áo Âu Dương Vũ giật giật, muốn Âu Dương Vũ phải trả lời câu hỏi thắc mắc của mình.
Âu Dương Vũ thì không khỏi đau đầu, chuyện này có hay ho gì để tỷ trả lời cho muội, cô nhóc này thật bướng bỉnh, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ với bản tính trẻ con của Dạ Diêu.
Dạ Tiểu Đàn vốn vẫn im lặng vào lúc này mở miệng nói: “Được rồi, Diêu nhi, đừng làm khó Vũ nhi nữa,Vũ nhi cũng đến bất lực với muội mất thôi, à mà chị em bọn tỷ nghe được có phải muội vừa trở thành khách quý trong tiệm bánh Viên Mãn! Nghe nói nhận được rất nhiều ưu đãi a, nào là có thể nếm thử nhiều sản phẩm mới ở cửa tiệm, nào là có thể mua với số lượng không giới hạn, không cần phải xếp hàng dài để chờ đợi, tỷ thật sự ganh tỵ với muội đến phát điên lên thôi.”
Dạ Diêu dù sao thì cũng chỉ là một đứa trẻ con, vừa nghe những lời này của Dạ Tiểu Đàn liền lập tức chuyển đề tài, đắc ý khoe khoang.
Cuối cùng cô nàng này đã đổi hướng gió a, Âu Dương Vũ nhẹ nhàng thở phào một hơi, cười với Dạ Tiểu Đàn nói: “Xem muội kìa, hệ thống ưu đãi dành cho khách quý này cũng chỉ vừa mới bắt đầu, nếu như muội muốn, hôm nào tỷ cũng sẽ đưa cho muội thẻ vàng ưu đãi.”
Dạ Tiểu Đàn ha ha cười, vui vẻ nói: “Quá tốt rồi!”
Những vị tiểu thư khác nào có lá gan dám cùng với Âu Dương Vũ trực tiếp hỏi xin đặc quyền mua bánh gì đó như Dạ Tiểu Đàn, liền mạnh dạn đi đường vòng hỏi: “Làm thế nào mới có thể trở thành khách quý của tiệm bánh?”
Âu Dương Vũ thản nhiên cười nói: “Đợi một thời gian nữa cửa hàng tiến hành một số hoạt động, sự kiện, lúc đó sẽ tạo điều kiện cho các cô tham gia nhận được thẻ ưu đãi trở thành khách quý.”
Thấy mọi người đều hứng thú với chủ đề ăn uống, đã vậy đề tài vẫn cứ quanh đi quẩn lại chuyện kinh doanh Viên Mãn của Âu Dương Vũ, Lý Vân Phỉ chỉ có thể âm thầm cắn răng, hận thù tràn ngập trong mắt phóng về phía Âu Dương Vũ, còn Âu Dương Vũ thì thản nhiên như không làm ra vẻ không biết điều đó.Nhưng vào lúc này, ma ma bên người thái hậu đem một quyển kinh thư đến đưa cho Lý Vân Phỉ, cũng cẩn thận nhắc nhở những lời mà Thái hậu vừa nói qua cho nàng ta, đây là bản kinh thư hiếm có, độ dày của sách nhìn vào đã khiến người khác không cầm vừa cả hai tay. Lập tức sắc mặt của Lý Vân Phỉ trắng bệch, nhìn về phía Âu Dương Vũ bằng ánh mắt tràn đầy phẫn hận.
Tiệc tùng đương nhiên là không thể thiếu múa ca nhạc họa, không lâu sau đó từ bên ngoài có rất nhiều vũ công ăn mặc diễm lệ từng bước chân theo tiết tấu nhạc đàn nối đuôi nhau mà vào với những dải lụa trong tay mềm mại uyển chuyển. Nhóm những cô gái nhanh chóng chuyển hướng không tiếp tục bàn tán tập trung xem ca vũ, khóe môi Âu Dương Vũ khẽ cong lên lơ đãng gật gật đầu tỏ ý thưởng thức.
Có nhóm người được phân phó ngoài bên ngoài điện là những người mang thân phận là con cái của nhóm quan chức trong triều. Sau khi bữa tiệc diễn ra được một lúc, nếu như những ai có quan hệ tốt với một số vị nương nương ngồi trong đại điện thì có thể được phép mang con mình đến để giới thiệu làm quen. Và người đầu tiên bắt đầu đó chính là phu nhân của quan Thượng thư Doãn thị.
Doãn thị được phép vào thỉnh an đồng loạt với nhóm nương nương đó, bên cạnh nàng là bộ dáng của một cô bé gái mới mười lăm mười sáu tuổi đứng ngay ngắn khoanh tay, nàng cùng với Doãn thị nghiêm chỉnh thỉnh an.
Ánh mắt Lý Vân Phỉ lơ đãng nhìn về phía cô gái nhỏ kia, khóe môi liền cong lên ý cười âm lãnh, nếu như Âu Dương Vũ cô dám đạp đổ phá hoại hạnh phúc của ta vậy thì ta cũng sẽ khiến cho cô nhận lại những gì mà ta đã trải qua!
Nhóm nương nương đó chỉ đơn giản nâng tay, khen vài câu với cô bé gái dễ thương kia. Sau khi bái kiến xong nhóm nương nương đó, Doãn thị liền dẫn theo cô gái nhỏ đó sang hướng khác.
Ánh mắt Lý Vân Phỉ không ngừng nhìn chằm chằm vào cô con gái bé bỏng đứng phía sau Doãn thị, Doãn phu nhân mắt thấy Lý Vân Phỉ có hứng thú với con gái mình, liền nhanh nhẹn xoay người kéo con gái mình qua ý bảo nàng chào hỏi, cô gái nhỏ này cũng hào phóng, không ngượng ngùng câu nệ, kính cẩn hành lễ, Doãn phu nhân cười giới thiệu: “Con gái tên là Huyên Quỳnh.”
Lý Vân Phỉ cười khen: “Thì ra cô chính là đại tiểu thư Doãn Huyên Quỳnh, quả nhiên là khiến cho người khác phải một phen sáng mắt lên a, từ dung mạo cho đến khí chất đều là vô song. Doãn phu nhân dạy dỗ con cái quả thật rất tốt.”
“Tứ hoàng phi quá khen.” Doãn thị trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Lý Vân Phỉ cười cười, làm ra vẻ tò mò bàn nói: “Không biết Huyên Quỳnh năm nay bao nhiêu tuổi?”
Doãn Huyên Quỳnh sắc mặt đỏ lên ngượng ngùng đáp: “Mười sáu tuổi.”
Lý Vân Phỉ hài lòng gật đầu, quả là một độ tuổi không tồi liền nảy sinh kế nói với Hiền phi: “Hiền phi nương nương, người cảm thấy bộ dáng của cô gái kia thế nào?”
Hiền phi không hiểu ý tứ của Lý Vân Phỉ, chỉ nhìn thoáng qua Doãn Huyên Quỳnh, cười nói: “Đương nhiên là không tệ rồi.”
Lý Vân Phỉ nắm tay kéo Doãn Huyên Quỳnh lại, bày ra vẻ như vừa mới phát hiện ra điều gì cười với mọi người nói: “Mọi người có thấy cô gái này có bộ dáng rất giống ai không?”Nói xong ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ theo bản năng có chút đề phòng, đưa mắt nhìn kỹ cô gái kia, mặt mày quả thực trông rất quen mắt.
Quả nhiên, Lý Vân Phỉ sau đó tiếp lời: “Nhị tẩu, Huyên Quỳnh có nụ cười rất giống với tỷ a.”
Mọi người bắt đầu sửng sốt, nhìn kỹ lại hai người, nụ cười, đúng rồi quả nhiên rất giống.
Nhu phi nương nương cũng góp ý kiến nói: “Bảo sao Ta nhìn vào cũng cảm thấy rất quen, thì ra là giống Vũ nhi a.”
Mọi người lại cười rộ lên, tiếng cười tự nhiên đa số đều là thiện ý, số ít còn lại chính là lòng dạ khó lường.
Lý Vân Phỉ cũng cười, lại làm vẻ cảm thán nói: “Nhìn vóc dáng nhan sắc như mỹ nhân, tính tình lại dịu dàng thế này đột nhiên trong lòng Vân Phỉ nảy sinh ra một chủ ý.”
Các vị nương nương nhất thời đưa mắt nhìn về phía Lý Vân Phỉ, đã thấy nàng quay đầu nhìn Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ làm ra vẻ như không để ý. Sau đó Lý Vân Phỉ tươi cười nói: “ So về tuổi tác thì Tứ hoàng tử nhỏ hơn Nhị hoàng tử, mà nha hoàn hạ nhân trong phủ thì nhiều đến mức đếm không xuể. Còn Nhị hoàng tử từ lúc đại hôn đến nay vẫn chưa có ý định nạp thiếp, chuyện nạp thiếp đối với các vị hoàng tử mà nói là chuyện không thể xem thường được, đúng chứ? Hay là ban cho cô gái trẻ này cho nhị hoàng tử làm sườn phi, tỷ xem xét xem chuyện này có được hay không?”
Lời vừa nói ra, đám người trong điện vốn đang trong tình trạng cười đùa náo nhiệt bất chợt chùng xuống, ánh mắt không ngừng liếc về hai người phụ nữ Âu Dương Vũ cùng Lý Vân Phỉ.
Dạ Nhiêu cầm chén rượu lên nhất thời không biết phải nói thế nào, lạnh lùng phóng tầm mắt mình liếc nhìn Lý Vân Phỉ một cái.
Hoàng hậu nhìn thấy phía bên kia có có hay bèn đến xem: “Lúc nãy bổn cung thấy bên này rất náo nhiệt, không biết là có chuyện hay gì vậy?”
“Mọi người đang bàn tán chuyện cưới xin trọng đại a.” Lý Vân Phỉ dùng khăn tay che miệng, yêu kiều nở nụ cười, sau đó đem toàn bộ sự việc kể lại cho hoàng hậu.
Sau khi Hoàng hậu nghe xong, liền đưa mắt nhìn Doãn Huyên Quỳnh, vẻ mặt vừa lòng, nói: “Bản cung cũng cảm thấy việc này là việc tốt, không biết Vũ nhi cảm thấy thế nào?”
Mọi người đều đưa mắt tập trung nhìn về phía Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ trong lòng thầm nghĩ, việc này thực ra cũng không khó để giải quyết, đẩy hết mọi trách nhiệm cho tên dụ ong hoặc bướm Dạ Trọng Hoa kia đi.
Vì là đang ở trong bữa tiệc dành cho hoàng thất cho nên từng cử chỉ lời nói đều phải rất cẩn trọng. Doãn Huyên Quỳnh vẻ mặt ngượng ngùng, thấy Âu Dương Vũ vẫn không chịu lên tiếng, trong lòng bắt đầu có chút không yên.
Hoàng hậu lại cười ngọt lên tiếng: “Vũ nhi?”
Đôi mắt Âu Dương Vũ khẽ động, mỉm cười nhìn Doãn Huyên Quỳnh: “Đa tạ hoàng hậu nương nương nể tình giúp đỡ, chỉ có điều vương gia nhà ta tính tình có vẻ không được hòa đồng với người ngoài, lại có tật hay xem xét soi mói tướng mệnh. Cho nên hay là xem quyết định của chàng ấy thế nào, còn Vũ nhi cũng không dám tùy tiện đồng ý bừa bãi được.”Lý Vân Phỉ đáy mắt hiện lên tia mỉm cười, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Khi nãy Doãn đại tiểu thư nghe được tin có thể được làm sườn phi của Nhị hoàng tử, tuy trên mặt tỏ ý thẹn thùng nhưng trong lòng thì cực kỳ vui mừng đến phát điên. Lúc này rõ ràng Âu Dương Vũ nhìn mình cười trông rất ôn hòa nhưng bên trong đôi mắt thản nhiên bình tĩnh đó lại có một tia sắc bén một loại cảm giác lạnh lẽo khiến cho người khác không khỏi cảm thấy rét run, tay nàng khẽ run lên sợ hãi nhìn Âu Dương Vũ, một lòng vô cùng lo lắng.
Hoàng hậu nghe Âu Dương Vũ nói như vậy, liền lập tức quay đầu nhìn về phía Hiền phi, trên mặt nghiêm nghị hỏi: “Không biết Hiền phi có ý kiến gì không?”
“Chuyện này quả thực phải xem ý kiến của Phi Bạch thế nào!” Hiền phi nương nương mặc dù đúng là cảm thấy Ninh vương phủ quá mức tẻ nhạt, đối với chuyện nạp thiếp thì cũng không có ý kiến gì. Nhưng với tính tình lạnh lùng, cường ngạnh cứng rắn như sắt đá của con trai nàng, nhìn thấy phụ nữ khác ngoài Vũ nhi ra thì thản nhiên ném ra khỏi phủ, không thì nhân từ hơn một chút là bất đắc dĩ làm bà mai cho thị vệ phủ mình.
Doãn phu nhân vừa nghe xong lời nói của Hiền phi, trong lòng không khỏi mừng rỡ, Ninh vương phi, Hiền phi nương nương đã không phản đối có nghĩa là bà ta đã đồng ý rồi!
Vóc người dung mạo của Huyên Quỳnh hoàn hảo như vậy, Dạ Trọng Hoa sao lại có thể không đồng ý cơ chứ? Doãn phu nhân sau khi cùng con gái mình rập đầu hành lễ thì cũng cung kính lui xuống, hoàng hậu nương nương mãn nhãn tươi cười nhìn Âu Dương Vũ.
Trong lúc nhất thời vài vị tâm địa đen tối đang trong tâm trạng cực kỳ vui vẻ hào hứng, nghĩ rằng hẳn vị Ninh vương phi này xác định sẽ không còn giữ vững mãi cái danh hiệu này lâu thì vị ngũ công chúa Dạ Diêu này chỉ khẽ cười như không, những bà cô xấu xí hiểm độc này kẻ xướng người hoạ không phải là muốn đạp đổ chị dâu Vỹ tỷ nhà mình hay sao. Nhưng —— có điều nàng biết chắc chắn với tính cách trời sinh là một hòn đá băng lãnh thì ngoài chị dâu ra, những cô ả hay mơ mộng hão huyền kia đừng hòng bước chân vào Ninh vương phủ nửa bước.
Lý Vân Phỉ nhân lúc mọi người không chú ý liền ghé sát bên tai Trình Cẩm nói vài câu. Rồi sau đó đột nhiên ánh mắt Trình Cẩm lập tức thay đổi, trạng thái đều cứng đờ, nhìn Âu Dương Vũ bằng ánh mắt vô cùng phẫn hận.
Nàng đột nhiên đứng lên, tay vươn lên lấy cây trâm cài sắc nhọn từ trên đầu mình xuống, chạy ào ra xông về phía Âu Dương Vũ, trâm cài trong tay liền phóng thẳng về phía Âu Dương Vũ đâm tới, miệng quát to lên đầy thù hận: “Tiện nhân, trả huynh ấy lại cho ta!”
Vừa rồi bầu không khí còn đầm ấm hoà thuận vui vẻ, đột ngột Trình Cẩm phát điên lên. Tất cả mọi người còn chưa kịp thích ứng với tình huống quá đường đột này thì chỉ có Lý Vân Phỉ ngồi thoải mái ở chỗ ngồi của mình, khóe môi cong lên vui vẻ thưởng thức kịch hay. Đây cũng là mục đích chính mà hôm nay nàng mang Trình Cẩm đến đây, tình trạng của Trình Cẩm đang ở trạng thái nửa điên nửa dại, có thể bộc phát hành hung người khác bất cứ khi nào có tác động từ phía ngoài. Chỉ cần đem nàng theo bên mình sau đó tìm cơ hội tốt đánh vào điểm chết của nàng khiến nàng ta nổi điên lên đả thương Âu Dương Vũ, quả đúng là diệu kế, có thể mượn tay người giết giặc thay mình. Một mũi tên trúng hai con nhạn a.Âu Dương Vũ từ đầu đến cuối vẫn giữ cảnh giác chú ý đến từng động tĩnh xung quanh mình. Khi thấy Trình Cẩm đứng dậy, nàng đã bắt đầu nhận ra. Lúc này toàn bộ mọi người ở đây đều kinh hoảng, nàng cũng không chút hoang mang, dưới chân làm vẻ như lảo đảo đứng không vững, sau đó thoáng chợt biến nhanh trốn về phía sau Lý Vân Phỉ.
Dạ Trọng Hoa ngồi nhắm mắt hờ hững thưởng thức trà đột nhiên thấy có gì đó không ổn, đôi tai vốn tinh nhạy nghe được âm thanh sắc bén của ai đó vang lên bên dãy ngồi của phía nữ, Dạ Trọng Hoa nhíu mày đưa mắt nhìn sang thấy người đàn bà Trình Cẩm kia dám cầm trong tay cây trâm sắc nhọn nhằm về phía Vũ nhi. Hắn không khỏi có chút kinh hoảng, vì chỗ ngồi của hắn quá xa nàng, căn bản là không kịp đến, hắn định dùng nội lực của mình đánh bật móng vuốt của người đàn bà kia ra khỏi Vũ nhi của hắn thì chợt nhận được ánh mắt trấn an của nàng, môi khẽ mấp máy vừa đủ để hắn có thể nghe rõ được: “ Dạ Trọng Hoa, chuyện này chàng can dự vào sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của chàng trong mắt mọi người, ta có thể giải quyết được, chàng tin tưởng ta.”.
Mặc dù đứng ngồi không yên nhưng Dạ Trọng Hoa biết một khi nàng đã quyết tâm làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản, Vũ nhi, nàng không cần nói ta cũng tuyệt đối tin tưởng nàng. Tâm cũng liền thả lỏng một chút, hắn khẽ cong khóe môi cười lạnh: con mèo nhỏ này có vẻ như ngày càng không muốn dựa dẫm vào hắn rồi.
Lý Vân Phỉ vốn vô cùng đắc ý lại bị Âu Dương Vũ thình lình bắt nàng trở thành tấm lá chắn, nhất thời toàn thân phát run. Khi muốn né tránh đi thì đã muộn, Trình Cẩm lập tức hung dữ cầm cây trâm trong tay vồ tới, trong mắt ngoài sự ác độc ra thì chỉ là một màn sương mờ mờ ảo ảo, trống rỗng.
“A!” Một tiếng hét thê lương của người phụ nữ vang vọng khắp điện.
Hiền phi nương nương nhìn thấy Trình Cẩm nhào về phía Âu Dương Vũ, trong lòng hoảng hốt, định há miệng hét lên ngăn cản nhưng lời nói chưa kịp phát ra đều bị chặn ngang họng, nói không nên lời, cả người sợ tới mức muốn té xỉu.
Mọi người thấy Trình Cẩm cầm cây trâm đâm người liền bị cảnh tượng này dọa đến mức choáng váng sững sờ. Cho đến khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình thì mắt nhìn thấy rõ ràng bên mặt của Lý Vân Phỉ bị vật xước nhọn do trâm cài gây ra làm một đường kéo dài, máu tươi thấm đẫm trên mặt lẫn trên cả cây trâm trông thật ghê người.
Lý Vân Phỉ dường như không thể ngờ được chuyện kinh khủng như vậy lại xảy ra trên người mình, kết quả lại không như mong đợi, đôi mắt không ngừng trợn trừng lên hoảng sợ, nàng ôm mặt mặt thê lương rống lên.
Mọi chuyện xảy ra hầu như đều kinh động đến bên phía nhóm hoàng tử, vài tên thị vệ nhanh chóng chạy vào, đoạt lấy cây trâm đẫm máu từ tay Trình Cẩm, áp chặt Trình Cẩm điên cuồng kia xuống dưới sàn.
Thái hậu nhìn thấy hiện trường phía bên đó cũng không khỏi bị dọa đổ mồ hôi lạnh.
Hoàng thượng đột nhiên đập mạnh tay lên bàn quát: “Làm càn, ngang nhiên dám hành hung người, áp giải đến hình bộ cho trẫm!”
Lúc này Âu Dương Vũ mới chậm rãi đứng lên, mặt bày ra bộ dáng kinh hãi lên tiếng: “Hoàng thượng, việc này xảy ra Vũ nhi cảm thấy có vài điểm đáng ngờ. Mới vừa rồi Vũ nhi nhận ra sắc mặt Trình Cẩm có chút mơ hồ, miệng thì không ngừng nói trả người nào đó lại cho nàng ấy? Nàng hành động như vậy... Chắc chắn là do trong lòng có cất giấu một mối hận thù nào đó rất lớn. Vừa rồi Vũ nhi có nhìn thoáng qua... Cánh tay của nàng có rất nhiều vết thương!””Cái gì?” Hoàng thượng sắc mặt cả kinh, dù sao Trình Cẩm cũng là con gái của Trình tướng quân. Nếu như có chuyện gì xảy ra cũng rất khó ăn nói với lão. Lúc này trên mặt Lý Vân Phỉ không khỏi đau đớn, nhói đến tận tim, ôm lấy mặt mình tức tưởi khóc đến run người, nhưng vừa nghe những lời Âu Dương Vũ nói thì lập tức giận đến muốn dậm chân!
Ả tiện nhân này, vì sao cứ phải luôn nhắm vào mình cơ chứ?! Nghĩ như vậy trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng.
Hoàng thượng lập tức sai người đến nhấc ống tay áo Trình Cẩm lên thì kinh ngạc phát hiện ra trên cánh tay trắng ngần non nớt kia được phủ đầy bởi những vết thương màu xanh tím dài. Hoàng thượng hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh nổi giận lôi đình, nhìn Lý Vân Phỉ bạo rống ra tiếng: “Rốt cuộc ngươi đã đối xử với nàng thế nào để nàng phải ra đến nông nổi này?”
Lý Vân Phỉ vốn vẫn nghĩ ả Trình Cẩm này thật sự đã trở thành kẻ điên, thần trí sẽ không còn tỉnh táo nữa. Nhưng không ngờ Trình Cẩm sau khi nhìn thấy máu tươi trên tay mình, não liền như được tiêm thuốc kích thích, bỗng nhiên tỉnh táo trở lại. Nhìn một loạt cảnh tượng trước mắt, nàng không khỏi giật mình sợ hãi, mồ hôi lạnh rơi lã chã. Suy nghĩ được một lúc lâu, Trình Cẩm biết nay dù trong lòng có ý định muốn hãm hại Âu Dương Vũ cũng là điều không thể. Cho nên phải nhân cơ hội này tiêu diệt hạng đàn bà độc địa đáng chết đang ngồi ôm mặt kia, những tháng ngày bị ả ta hành hạ đánh đập so với một con nô tỳ trong phủ còn không bằng, thân là con gái của một đại tướng quân lẫy lừng ấy thế mà bị người khác lợi dụng, coi rẻ, khinh thường, nghĩ như vậy liền tủi thân khóc tức tưởi: “Xin Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng, Cẩm nhi muốn người biết rõ một việc, từ sau khi Cẩm nhi gả vào phủ Tứ hoàng tử thì tỷ tỷ vẫn luôn coi Cẩm nhi như một cây đinh trong mắt, không chỉ nhiều lần vô cớ trách phạt, đánh đập Cẩm nhi, mà mỗi bữa ăn đều mang đến cho Cẩm như thức ăn chẳng bằng cho lợn, thậm chí còn coi Cẩm nhi là con rối mua vui, bắt Cẩm nhi phải quỳ trên thảm mảnh sứ vỡ, sau đó hàng ngày lại không ngừng cho Cẩm nhi uống thuốc kích thích gây bạo...”
Lý Vân Phỉ mặt mày bắt đầu tái mét, thét chói tai: “Cô đừng có mà ngậm máu phun người! Hoàng thượng, Trình Cẩm là kẻ điên, bây giờ trong đầu chỉ ảo tưởng những chuyện vốn không có thực, hoàng thượng, người đừng bao giờ tin vào những lời mà người đàn bà điên khùng này nói!”
Dạ Phi Hi đương nhiên là người biết rõ ràng nhất việc Trình Cẩm luôn bị Lý Vân Phỉ ngược đãi bạo hành. Nhưng hắn vốn không ưa gì loại đàn bà lẳng lơ giả tạo như Trình Cẩm, cho nên cũng không hề quan tâm đến chuyện đó, mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng hôm nay, ở trước mặt mọi người lại bị tố giác, nếu như không xử lý êm đẹp thì chỉ sợ hậu quả không thể gánh nổi.
Nghĩ như vậy liền mạnh mẽ đứng dậy, nhanh chóng đi thẳng về phía Lý Vân Phỉ, tát một cái mạnh như trời giáng vào mặt, Lý Vân Phỉ bất ngờ bị nhận đòn này té ngã xuống đất, mặt không thể tin nhìn Dạ Phi Hi.
Dạ Phi Hi làm vẻ mặt vô cùng đau đớn nói: “Loại đàn bà ác độc như cô, thì ra từ trước đến nay đều không ngừng có ý định tranh sủng, hiếp đáp ngược đãi Cẩm nhi, xem bổn vương dạy dỗ cô thế nào!””Phi Hi...” Hắn biết mọi chuyện cơ mà, tại sao lại nói năng cay nghiệt với nàng như vậy. Chỉ là lời còn chưa kịp nói thì ngay sau đó Dạ Phi Hi lại quăng cho nàng thêm một cái tát “Đồ đàn bà nhẫn tâm, tâm địa độc ác!”
Lý Hiển Diệu cũng ngồi ở trên ghế bên trong, nhìn thấy con gái mình bị xấu mặt trước bao nhiêu quan khách ở đây, hai tay không ngừng run run, muốn ngay lập tức đứng dậy cầu tình, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến thanh danh của Lý gia.
Mà khi nãy Trình Cẩm còn không ngừng tiếp tục kể ra bao việc làm xấu xa khi mình gả đến phủ Tứ hoàng tử khiến cho hoàng thượng tức giận đến cực điểm, lập tức lên tiếng quát tháo quở trách hai vợ chồng Dạ Phi Hi cùng Lý Vân Phỉ. Hôm nay là ngày đại thọ của thái hậu, nhiều người đến tham dự như vậy, chính phi, sườn phi của Tứ hoàng tử lại mâu thuẫn xích mích đến mức như vậy. Thân là hoàng thượng hắn cũng không muốn nhúng tay vào chuyện riêng tư này, nhưng nếu như sự tình bại lộ, nếu như Trình tướng quân mà biết được sự tình, e rằng...
“Đi ra ngoài, mang chúng ra ngoài, cấm túc hết cho trẫm!”
Dạ Phi Hi thở hổn hển, vốn đã bị cấm túc, nay hắn còn nhân cơ hội tham gia bữa tiệc này có thể làm chút gì đó để xin bãi bỏ cái lệnh quái gở này, nhưng không ngờ chuyện tốt của hắn đều bị Lý Vân Phỉ phá hỏng.
Hắn liền hung bạo nắm tay Lý Vân Phỉ, lôi ra khỏi điện, trong lòng thầm mắng: “Đồ đàn bà ngu xuẩn, không những không chịu an phận còn khiến cho bổn vương ta mất mặt trước bao nhiêu người! Tiện nhân!”
Không ngờ sự việc bên này xử lý còn chưa được thỏa đáng êm xuôi thì một tỳ nữ sợ hãi rụt rè tiến lên, nói: “An Dương vương lệnh nô tỳ đến báo lại, nói vương phi cảm thấy trong người không được khỏe, nên mời Ninh vương phi đến xem thế nào.”
An Dương vương ở tiệc đại thọ không bao lâu thì đã lo lắng không yên đến chăm sóc An Dương vương phi. Giờ phút này thái hậu cũng bắt đầu quýnh lên, liên tục gọi Âu Dương Vũ đến xem tình trạng Tâm nhi thế nào. Âu Dương Vũ vốn cũng không muốn ở cái nơi hỗn loạn, tạp nham này thêm giây phút nào nữa, cũng may có cơ hội thoát thân liền vội vàng rời đi.
Sau khi Âu Dương Vũ nhanh chóng có mặt cẩn thận xem xét, xác định chỉ là tình trạng thai nghén bình thường, cho nên mới yên tâm thông báo lại với An Dương vương để ông ấy có thể yên tâm. Âu Dương Vũ không muốn nán lại lâu cũng vội vã cáo lui.
Mới bước ra khỏi cửa điện thì phát hiện dưới gốc cây anh đào xa xa kia, có bóng người đàn ông với vóc dáng cao thẳng tắp, mái tóc đen dài nhẹ nhàng tung bay trong gió. Âu Dương Vũ ấm áp cười, chậm rãi đi về phía hắn.
Cho đến khi Âu Dương Vũ tới gần, chợt nghe được âm thanh ôn nhuận của hắn: “Tiểu Ngũ, cuối cùng cũng gặp lại nàng.”
“Dung Thất.” Nhìn thấy bạn cũ đã lâu không gặp, Âu Dương Vũ trong lòng có chút vui sướng, khóe môi cong lên ý cười.
Lúc này một trận gió vô tình thổi đến, vô số cánh hoa anh đào theo gió rơi bồng bềnh từ trên cây xuống, vài cánh hoa bướng bỉnh rơi trên vai áo nàng. Dung Tùy Vân không tự chủ được cúi đầu xuống nhẹ nhàng vươn tay ôn nhu nhặt lấy cánh hoa hồng nhạt ấy ra khỏi bờ vai nàng.
Khung cảnh đẹp tựa như một đôi tình nhân yêu đương này lại không may lọt hết vào tầm mắt của người nào đó. Dạ Trọng Hoa khẽ nhíu mày,ánh mắt lạnh thấu xương, luồng lạnh lẽo trong ánh mắt vẫn không thể tan đi được, lãnh băng sắc nhọn, mặt đầy nộ khí, toàn thân hắn tỏa ra mùi chết chóc, ẩn sâu trong đó còn mang chút bất an lo lắng. Một bóng hình cao lớn, mạnh mẽ khiến người ta không thể rời mắt, từng cơn gió khẽ vờn quanh mái tóc đen dài của hắn, càng tôn lên vẻ mị hoặc lòng người, cuồng lệ phi phàm.
P/s: Ú Òa òa...Dạ Trọng Hoa ơi là Dạ Trọng Hoa... Anh ghen anh đứng một mình cũng Soái a...với bản tính độc chiếm không ngừng của Anh, Ta cam đoan với các nàng sắp có thịt thơm ngon bày trước đĩa rồi..báo trước các vị tỷ muội biết để còn hóng chương mới của Ta a..* ahahaha* Còn nữa...tình cảm của các nàng Ta ôm giữ làm của riêng hết...cứ quăng tim đây Ta chụp hớt a a.. có thế ta mới có động lực tạo thịt cho nàng thưởng thức a..* Và em đã biết mình đen..en..en tối.ối..*