Ở một góc nào đó, gió nhẹ nhàng lướt qua, mùi hương của cỏ xanh thoang thoảng, một con bồ câu trắng đáp xuống cửa sổ.
Đôi mắt Dạ Trọng Hoa chợt lóe, thong thả đi đến, tay lấy ra tờ giấy nhỏ được kẹp dưới chân bồ câu, mở ra xem.
Đó là tin mật mà Vân Thương dùng bồ câu để báo cáo với hắn, cho dù Dạ Trọng Hoa không có mặt ở kinh thành, những chuyện gì diễn ra ở đó hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Dạ Trọng Hoa nhìn chằm chằm vào tờ giấy, ánh mắt lạnh lẽo của hắn có một tia khắc nghiệt, mỏng manh, áp lực, lộ ra tà khí, khí chất tiềm ẩn trong bóng tối. Toàn thân hắn tỏa ra mùi chết chóc nồng nặc
Có người muốn thừa dịp hắn không có mặt ở đó, dám có lá gan động đến Vũ nhi của hắn!
Giỏi lắm, hắn sẽ cho bọn họ nếm trải mùi vị đau đớn cùng cực của nhân loại khi hắn trở về!
Giờ phút này, Lý Vân Phỉ vốn bị người áp giải đến Ngự thư phòng một mặt khóc lả chả kia, nàng dường như không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra ở đây, không hiểu được mình đã đắc tội với ai.
“Hoàng thượng, hay là trước hết hãy cứ áp giải Vân Phỉ vào đại lao, sau đó tìm thời cơ xử lý?” Hoàng hậu nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Lý Vân Phỉ, trong lòng cũng có chút thương xót, liền lên tiếng.
Từng giọt lệ chầm chậm rơi trên gương mặt bê bếch của Lý Vân Phỉ, rất đáng thương, nhưng cái vết sẹo dài trên mặt kia nhăn nheo lại khiến nàng trông rất dữ tợn.
Lý Vân Phỉ thấy hoàng hậu tỏ thái độ bình thản liền bi ai lên tiếng: “Mẫu hậu, ngay cả người cũng không chịu tin tưởng con, con chỉ là một đứa con gái, sao có thể đứng đằng sau làm chuyện này cơ chứ, sao lại có lá gan lớn để đi trộm một vật như vậy?”
Hoàng hậu nhìn ánh mắt đáng thương của Lý Vân Phỉ, cảm thấy có chút thương xót, không nỡ bèn xoay đầu về hướng khác không nhìn Lý Vân Phỉ. Trong điện một bầu không khí lạnh lùng bao trùm, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở đầy tức tưởi của Lý Vân Phỉ.
Dần dần, tiếng khóc càng lúc càng lớn, dường như muốn chặt đứt đi bầu không khí ngột ngạt này.
Hoàng thượng trong lòng còn có chút do dự chỉ vì nàng chỉ là một cô gái, nhưng thấy nàng khóc như vậy trong mắt hắn bắt đầu xuất hiện một tia chán ghét, hắn không kiên nhẫn đứng lên, tức giận quát.
“Người đâu, lôi Lý Vân Phỉ xuống nhốt vào đại lao, chờ trẫm điều tra rõ sự việc sẽ xử lý sau!” Hoàng thượng ra lệnh một tiếng.
Ngoài cửa hai tên hộ vệ lập tức tiến vào trái phải kolooi cánh tay nàng lên, kéo nàng ra ngoài.
Lý Vân Phỉ thấy mình thật sự bị áp giải vào đại lao, trong lòng liền hốt hoảng, miệng hô hoán: “Oan cho Vân Phỉ, oan cho Vân Phỉ! Phụ hoàng, phụ hoàng...”
Tiếng hét thê lương mà sắc bén kia càng lúc càng xa dần, trong lòng hoàng hậu vừa cảm thấy áy náy, vừa cảm thấy đau thương, nàng vốn là đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều, ăn sung mặc sướng, chưa bao giờ chịu để người hiếp đáp mình, nhưng nếu không phải vì Phi Hi xảy ra chuyện thì nàng sẽ không nhẫn tâm bỏ rơi nó.Ngồi ở vị trí ở trên, sắc mặt lâm vào âm trầm, u sầu.
Từ sau khi biết tin tấm bản đồ biên phòng được tìm thấy ở phủ Tứ hoàng tử, Âu Dương Vũ ở lại trò chuyện với thái hậu được một lúc sau, Âu Dương Vũ cảm thấy có chút mệt mỏi nên xin phép Thái hậu về phủ. Khi về đến Ninh vương phủ, Âu Dương Vũ một mạch đi thẳng đến phòng ngủ của mình, ngã xuống giường đánh một giấc cho thỏa.
Ngủ thẳng một giấc đến sáng ngày hôm sau, Âu Dương Vũ mới chịu mở mắt, co duỗi gân cốt mình, sau đó mới từ từ đứng dậy, Trúc Lục cũng vừa hay bưng bê chậu nước rửa mặt đến, thấy Âu Dương Vũ đã đứng dậy, cười nói: “Vương phi, rốt cuộc người cũng đã chịu tỉnh dậy.”
Âu Dương Vũ mặt mỉm cười ý, nhìn sắc trời, trời cũng sắp trưa rồi, cảm giác ngủ một mạch như vậy thật thoải mái.
Trúc Lục đem khăn mặt, đưa cho Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ cầm lấy, vừa lau mặt, vừa lên tiếng hỏi: “Bên phía phủ Tứ hoàng tử có động tĩnh gì không?”
Trúc Lục suy nghĩ một lát, mới nói: “Sáng sớm, Phương nhi có đi ra ngoài, lúc trở về nàng có nói với nô tỳ tứ hoàng tử phi bị áp giải vào thiên lao, không biết vì lý do gì.”
Cầm khăn lau mặt trong tay, Âu Dương Vũ có chút sửng sốt, lập tức bên môi lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Mấy tên kia hãm hại mình không thành công, lại hèn hạ tìm kẻ chết thay.
Cái này gọi là chó cắn chó mà miệng đầy lông.
Ý cười bên môi Âu Dương Vũ càng thêm thâm trầm, muốn bảo toàn mạng sống mình, chuyện gì họ cũng có thể làm được, đã vậy nàng xem xem bọn họ sẽ làm tuồng gì nữa.
Trong đại lao đầy mùi hôi thối ẩm mốc, đâu đó vang lên tiếng khóc thút thít.
Từ sau khi Lý Vân Phỉ bị tống vào thiên lao, nhớ tới hoàn cảnh của mình bây giờ, liền không khỏi bật khóc rống lên.
Nhưng đám người coi ngục nào có tỏ ra ý quan tâm hay nghe thấy gì, đối với thái độ của Lý Vân Phỉ, bọn họ chỉ làm ngơ không để vào mắt.
Dần dần, tiếng khóc bắt đầu trở nên nức nở, vẫn không ngừng nức nở, trong bầu không khí u ám ở nhà lao, âm thanh uất ức, nghẹn ngào ấy vẫn không dứt vang lên dăng dẳng.
“Câm mồm, khóc lóc cái gì, sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì việc gì phải làm bộ mặt thương hại đó!” Tên quản ngục cuối cùng không chịu được, mất kiên nhẫn đi tới, quát.
Lý Vân Phỉ thấy rốt cuộc đã có người chú ý đến mình liền vội vàng ngẩng đầu lên, ôm lấy hai song gỗ cạnh cửa, nói: “Thả Ta ra ngoài, ta muốn gặp hoàng hậu!”
Tên quản ngục trên mặt lộ vẻ khinh thường, nói: “Sắp chết đến nơi rồi, còn nài nỉ muốn gặp hoàng hậu nương nương.” Lý Vân Phỉ vừa nghe xong, trong lòng liền vô cùng lo sợ, khủng hoảng, nói: “Ngươi đừng nói bậy, ta là Tứ hoàng tử phi! Làm sao có thể chết được!”
Tên quản ngục không thèm để ý đến nàng, xoay người rời đi, từ trước đến nay những kẻ một khi đã bị tống vào thiên lao thì nhẹ nhất chỉ là tra tấn đến chết đi sống lại được hai ba hôm, rồi cũng về với các cụ, còn bình thường thì sẽ chết thanh thản ít đau đớn hơn bằng hình thức chém đầu, dù có kẻ đó có thân phận cao quý hiển hách đến đâu, kết cục thì chỉ có một. Với lại có lá gan làm những chuyện động trời như thế, thì đừng nói là hoàng hậu nương nương mà ngay cả ông trời cũng đều không đảm bảo được tính mạng của cô ta!Lý Vân Phỉ thấy hắn rời đi, trong mắt liền lóe lên một tia sợ hãi, nàng vội vàng lấy cây trâm ngọc xanh biết trên đầu mình rút ra đưa cho hắn, lắp bắp nói: “Cái này cho ngươi, giúp Ta có được không?!”
Tên quản ngục quay đầu lại nhìn thấy cây trâm ngọc kia, trong mắt liền lóe sáng, lòng tham chợt nổi lên. Lý Vân Phỉ thấy sắc mặt hắn có chút biến đổi, đã hòa hoãn hơn liền thở phào nhẹ nhõm, cầu xin nói: “Ta muốn gặp hoàng hậu, ngươi giúp ta đi, ta muốn gặp hoàng hậu!”
Thản nhiên cầm lấy trâm ngọc từ tay của Lý Vân Phỉ, tên quản ngục xoay người một mạch đi thẳng ra ngoài.
Vì chỉ là một tên quản ngục thấp kém cho nên không thể trực tiếp đến gặp thẳng mặt hoàng hậu, nhưng vì hắn có quen biết với ma ma bên cạnh hoàng hậu, nên vừa hay hắn liền nhờ ma ma đó chuyển lời đến cho hoàng hậu.
Hoàng hậu nghe ma ma nói xong, sắc mặt liền trông khó coi vô cùng.
Lúc này cho dù có thế nào, nàng cũng không thể đi gặp mặt Lý Vân Phỉ, nên chỉ đơn giản nối vài câu với ma ma rằng hôm nay đầu nàng đau nhức, thân thể không được khỏe.
Lý Vân Phỉ nghe tên quản ngục nói như vậy, trên mặt liền bày ra vẻ thất vọng tràn trề, nhưng lập tức thất vọng đó liền thay thế bằng một vẻ mặt phẫn hận, xem ra, lần này hoàng hậu đã xác định muốn bỏ mặt mình, đúng là lòng dạ rắn rết!
Lý Vân Phỉ cũng không cam lòng, lấy chiếc vòng bạch ngọc trên tay mình đưa cho tên quản ngục trước mặt, nói: “Lại một lần nữa giúp ta truyền những lời này đến cho hoàng hậu,nói rằng... Ta biết một chuyện bí mật của hoàng hậu nương nương, nếu như bà ta không đến thì đừng trách ta.”
Hoàng hậu nghe được những lời nhắn mà ma ma đến báo, trong mắt hiện lên một tia giận dữ, rất nhanh liền xuất hiện trước mặt Lý Vân Phỉ. Nhìn thấy cuối cùng hoàng hậu cũng xuất hiện, Lý Vân Phỉ vội vàng quỳ xuống hành lễ ở trước cửa nhà lao, ánh mắt mang theo một tia kì vọng, lên tiếng: “Mẫu hậu, mẫu hậu, người phải cứu con, con không hề biết chuyện gì đang xảy ra, con không hề có liên quan đến chuyện lần này!”
Lý Vân Phỉ thấy gương mặt thờ ơ như đang xem tuồng của hoàng hậu kia, liền quỳ trên mặt đất gặng hỏi: “Mẫu hậu, người thật sự không muốn ra tay cứu Vân Phỉ sao?”
Đôi mắt Hoàng hậu lúc này chỉ hiện lên một tia lạnh lẽo, nàng không thể xác định được rốt cuộc Lý Vân Phỉ đã biết bí mật gì của mình, có điều nàng chỉ giơ khóe môi mà cười lạnh nói: “Vân Phỉ, không phải mẫu hậu không cứu con, chỉ là vì con đã làm ra những chuyện như vậy, mẫu hậu cảm thấy khó xử vô cùng.”
Cả người Lý Vân Phỉ khống chế không được run rẩy, đầu ngẩng lên, đôi môi run run, lắp bắp nói: “Mẫu hậu, người biết rõ Vân Phỉ sẽ không làm chuyện đó, lại càng không có khả năng làm chuyện đó... Người rõ ràng đã lấy Vân Phỉ ra làm bia đỡ đạn che dấu tội ác của mình.”
Gương mặt tinh xảo của hoàng hậu hiện lên ý cười nhợt nhạt, vì Phi Hi, nàng phải làm mọi cách để trừ khử Lý Vân Phỉ, nàng đè thấp giọng mình: “Nếu Vân Phỉ đã nói vậy, thì mẫu hậu cũng không muốn giấu giếm gì nữa!”Lý Vân Phỉ nhìn thấy thái độ bình thản của hoàng hậu, trong lòng liền dâng lên lửa hận. Hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay dài đâm sâu vào lòng bàn tay. Phẫn hận cùng uất ức, hai cảm giác ấy đang xen vào nhau khiến cho sắc mặt vốn đã tái nhợt của nàng càng trở nên trắng bệch, giống như một kẻ điên, nàng vươn tay ra khỏi cửa nhà lao, nắm giật lấy y phục của hoàng hậu, thấp giọng cười lạnh: “Mẫu hậu, nếu bà không cứu ta, ta sẽ đem hết toàn bộ sự tình mười năm về trước bà đã làm đi tố giác cho toàn dân thiên hạ biết! Hẳn bà còn nhớ Lệ Phi nương nương chứ?”
Lý Vân Phỉ sắc mặt dữ tợn, có chút quyết tuyệt cùng hâm dọa.
Sắc mặt Hoàng hậu nhất thời trầm xuống, nhìn vào đôi mắt sắc bén của Lý Vân Phỉ.
Lệ phi là mẹ ruột của Dạ Tiểu Đàn, cũng là phi tử mà hoàng thượng sủng ái nhất. Và cũng chính vì điều đó đã khiến nàng không từ mọi thủ đoạn loại bỏ nàng ta ra khỏi hậu cung.
Nhưng không ngờ, sự việc vốn không được phép biết đến này lại vô tình lọt hết vào tai của Lý Vân Phỉ khi ấy vẫn còn là một cô bé nhỏ tuổi chạy nhảy chơi đùa trong cung hoàng hậu.
Khóe môi hoàng hậu cong lên ý cười vui vẻ, cầm lấy bàn tay dơ bẩn của Lý Vân Phỉ đang nắm chặt lấy y phục mình rút ra, nói: “Vân Phỉ nói cái gì, mẫu hậu nghe không hiểu? Nhưng Vân Phỉ yên tâm, mẫu hậu sẽ không để con ngồi lao tù oan uổng đâu.”
Trong mắt Lý Vân Phỉ liền dấy lên một tia hy vọng, hoàng hậu lên tiếng trấn an vài câu sau đó nói mình còn có việc nên rời đi trước.
Mới ra khỏi thiên lao, trên mặt của hoàng hậu không thể che dấu được tia tàn độc âm trầm, trong lòng có chút sợ hãi, chuyện năm đó, thì ra cô ta biết!
Nghĩ như vậy, hoàng hậu liền bày ra bộ mặt âm ngoan, nếu mọi chuyện đã thành ra như vậy, đừng trách nàng vô tình.
Lý Vân Phỉ, không thể không chết!
Từ hôm bị tống vào ngục,Lý Vân Phỉ hầu như không thể nuốt trôi nổi hột cơm, nỗi lo lắng, sự tuyệt vọng như đang lấp đầy nàng, nàng dường như không có tâm trạng để ăn, với cả thức ăn chốn lao tù khó ăn vô cùng, nhất là với một người chỉ biết đến sơn hào hải vị như nàng, chỉ biết đến cuộc sống an nhàn, ăn sung mặc sướng, cho nên làm sao có thể tiêu hóa nổi mớ thức ăn vốn chỉ dành cho lợn này.
Nhưng khi hôm gặp mặt hoàng hậu đến nay, thức ăn mang đến cho nàng đều rất nhiều, lại rất tinh xảo công phu.
Khi tên quản ngục đến đưa cơm thì sắc mặt cũng không một chút thay đổi, chỉ đạm mạc nói: “Thức ăn này là do hoàng hậu nương nương đưa ra chỉ thị riêng cho đầu bếp ở ngự phòng chế biến, nương nương còn nói Tứ hoàng phi xin hãy bớt lo lắng.”
Bên môi Lý Vân Phỉ liền cong lên ý cười đắc ý, vậy là lời uy hiếp của nàng cuối cùng cũng khiến bà ta kinh sợ rồi.
Nghĩ như vậy trong lòng liền nhẹ nhàng thở phào, trong tay nàng đang có nhược điểm của bà ta, hoàng hậu, bà ấy nhất định sẽ tìm cách cứu mình ra khỏi đây.
Nghĩ bụng như vậy, Lý Vân Phỉ liền lập tức đói khát không chịu được, tao nhã cầm lấy đũa từ từ ăn. Tên quản ngục thấy tâm trạng dùng cơm của Lý Vân Phỉ rất vui vẻ, trong mắt chợt lóe, sau đó cũng lặng lẽ lui ra ngoài.Lý Vân Phỉ dùng được nửa chén cơm, đột nhiên chén cơm trong tay có chút run rẩy, nàng cảm thấy từng cơn co rút đau nhói trong bụng mình, giống như có hàng ngàn con trùng đang cắn dữ dội, mồ hôi lạnh trên mặt từ từ rơi xuống. Bát đũa trong tay toàn bộ rơi xuống, Lý Vân Phỉ ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, mồ hôi thấm đầy mặt, nàng đau đến mức mặt mày không một chút máu.
Trong mắt Lý Vân Phỉ tràn đầy phẫn hận, hoàng hậu..bà ta dám đối xử với mình như thế, dám đối xử nhẫn tâm với nàng!
Máu đen thui chậm rãi từ trong mũi nàng, khoang miệng nàng chảy ra!
Đồng tử mở rộng, Lý Vân Phỉ nhanh chóng không còn cử động gì nữa, giống như một món đồ chơi thối nát bị chủ nhân vứt trên mặt đất, tức giận vẫn vĩnh viễn không mất đi trên mặt nàng.
Tin Lý Vân Phỉ chết ở ngục rất nhanh đã lọt vào tai của Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ một tay chống cằm, khóe môi cong lên, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài xa xa, đáy mắt thoáng một tia lạnh lẽo, sự việc này cứ như vậy mà chấm dứt sao, nàng chơi còn chưa có thỏa mãn đâu.
Chậc, lần này làm người tốt vậy, trợ giúp cho cô nàng chết oan chết uổn kia một chút, để màn kịch này thêm phần hấp dẫn.
Hoàng thượng ngồi trong ngự thư phòng xem xét một mớ tấu chương mấy ngày gần đây, bản đồ biên phòng đã được tìm thấy, trở về với vị trí của nó khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Chỉ còn việc xử lý tội lỗi của Lý Vân Phỉ thế nào, hắn cảm thấy do dự, khó xử. Chỉ là đang xem tấu chương thì đột nhiên có nội giám hớt ha hớt hải chạy đến, trông bộ dáng như vừa bị ma rượt vậy.
“Chuyện gì mà ngươi phải kích động như thế?” Hoàng thượng lạnh lùng nói.
Tên nội giám kia do dự tiến lên vài bước, ghé sát bên tai hoàng thượng nhỏ giọng nói vài câu, sắc mặt hoàng thượng ngay sau đó ngày càng khó coi...
Cái gì? Bản đồ biên phòng bị tiết lộ với người bên ngoài?!
Vừa mới được sung sưởng yên tâm một hồi thì bị cái tin tức trời đánh này kéo xuống địa ngục, cả người tức giận đến mức muốn ngất tại chỗ,chuyện lần trước bị lộ thật ra hắn đã cho người xử lý ổn thỏa tất cả, kẻ nào đã biết liền giết không tha, nhưng hôm nay lại nghe được thêm vài người nữa biết chuyện về bản đồ biên phòng, sao có thể lộ ra ngoài dễ dàng như vậy?!
“Mau, dẫn Lý Vân Phỉ tới đây!” Người đầu tiên mà hoàng thượng nghĩ muốn chất vấn nhất chính là cái vị Lý Vân Phỉ đang ở trong ngục kia, hắn vội vàng quát!
Vừa dứt lời, liền có một tên nội giám khác chạy vào bẩm báo: “Hoàng thượng, đêm qua Tứ hoàng tử phi vì sợ nhận tội nên đã tự sát!”
“Sợ nhận tội nên đã tự sát?” Hoàng thượng mạnh mẽ đứng bật ra khỏi ghế, sắc mặt cực kỳ khó coi, vào thời điểm mấu chốt thì cố tình đi tìm đường chết sao?
Nếu như bản đồ biên phòng được lục soát và phát hiện ở trong phủ Tứ hoàng tử vậy chuyện này phải tra hỏi tên Dạ Phi Hi rõ ràng.Dạ Phi Hi vội vàng vào cung, vừa đến ngự thư phòng thì đã thấy hoàng thượng đi qua đi lại bộ dáng trông rất vội vã.
Hoàng thượng vừa thấy Dạ Phi Hi, liền vẫy tay ý bảo mọi người lui hết ra, sau khi thấy cửa phòng đóng lại hắn mới lên tiếng hỏi: “Phi Hi, bản đồ kia đã từng qua tay kẻ nào chưa?”
Dạ Phi Hi trong lòng ngạc nhiên, cúi đầu nói: “Nhi thần không biết.”
Hoàng thượng nhanh chóng nhìn chằm chằm gương mặt Dạ Phi Hi, trầm giọng nói: “Bản đồ biên phòng bị lộ ra ngoài rồi.”
Dạ Phi Hi chỉ cảm thấy mồ hôi ướt đẫm sau lưng, trong lòng vô cùng kinh ngạc, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Nhất định là Vân Phỉ đứng sau vụ này... Không ngờ loại tiện nhân như cô ta có thể làm ra loại sự tình này.”
Hoàng thượng nhìn Dạ Phi Hi, thấp giọng nói: “Hôm qua Vân Phỉ đã tự tử để thoát tội rồi.”
Dừng một chút, hỏi: “Phi Hi, Ngươi có tính toán gì không?”
Dạ Phi Hi lưng đều ẩm ướt, trong khoảng thời gian ngắn đó hắn một chữ cũng không thể nói thành lời, tính toán gì ư? Kẻ duy nhất trộm tấm bản đồ biên phòng, sau đó vu oan giá họa cho Âu Dương Vũ chính là hắn, sau đó lại phát sinh ra những chuyện hầu như chệch khỏi quỹ đạo mà hắn đã dự tính, khiến hắn không thể nào tiếp thu được.
Hoàng thượng nhìn bộ dáng lúng túng của Dạ Phi Hi, trong lòng thất vọng vô cùng: “Vậy mà trẫm cứ tưởng...”
Dạ Phi Hi còn quỳ gối trước mặt hoàng thượng, một tiếng cũng không dám phát ra, việc này trong lòng Dạ Phi Hi cảm thấy vô cùng bất an, hắn cũng không biết tại sao sự việc lại đi xa đến mức này, chẳng lẽ là Dạ Phi Khanh bố trí?
Nhưng nếu một khi như vậy, vì sao hắn còn muốn cứu mình ra khỏi ngục.
Bây giờ hắn không biết rốt cuộc là ai đã đứng đằng sau thao túng làm nhiễu loạn hết âm mưu của hắn, hắn chỉ cảm thấy chuyện này đã đi quá xa với dự tính ban đầu của hắn!
Hoàng thượng ngồi trở lại bàn làm việc, hắn đã ra lệnh cho người điều tra rõ chuyện này. Chỉ vì chuyện này khiến hắn không khỏi hao tâm tổn khí, tùy tiện mở ra một tờ tấu chương đột nhiên phát hiện...
Tờ tấu chương kia, trên đó ghi rõ ràng...Hoàng thượng sau khi xem xong thì mặt mày tái xanh, trong lòng như bị thanh kiếm sắc nhọn đâm phải một nhát chí mạng. Lại nhìn về phía Dạ Phi Hi khi, trong mắt chỉ toàn là sự phẫn nổ, giống như cơn bão cuồn cuộn quét mọi thứ xung quanh nó đi qua, thật không ngờ đứa con trai hắn yêu thương, hắn kỳ vọng này lại là đứa dám phản bội hắn!
Dạ Phi Hi vẫn cúi đầu, đột nhiên trong lòng có cảm giác rùng mình, ngẩng đầu lên, bắt gặp được ánh mắt sắc nhọn tràn đầy lửa giận trên gương mặt của chính phụ hoàng hắn, âm thanh hắn lạnh như băng lên tiếng: “Ngươi lại đây, tự mà nhìn đi! Đây là cái gì?”
Tờ tấu chương được mở ra, giấy trắng mực đen rõ ràng, đúng là tin tức mà hắn cùng với Hoài An vương đã liên lạc với nhau, tay Dạ Phi Hi run lên cầm lấy tờ tấu chương đó, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt.
Trong này viết, nếu Hoài An vương có thể giúp đỡ hắn lên nắm chắc vị trí thái tử... Hắn sẽ đồng ý giao tấm bản đồ biên phòng cho Hoài An vương.Dạ Phi Hi mặt màu xám xịt, cả người lạnh run: “Phụ hoàng, cái này...”
Không đợi Dạ Phi Hi nói xong, hoàng thượng liền giận dữ quát lên: “ Rõ ràng là chữ viết của ngươi!Còn muốn chối?”
Dạ Phi Hi mồ hôi lạnh túa ra như mưa, đúng vậy, đây rõ ràng là chữ mình viết, không thể nào giả được, nhưng chuyện này hắn không hề liên quan, càng không có làm!
Lúc trước quả thật hắn có cùng Hoài An vương liên lạc qua lại với nhau, nhưng chỉ là những cuộc giao dịch buôn bán bình thường thôi!
“Phụ hoàng, chuyện này nhất định có người giá họa cho nhi thần! Nhi thần vô tội, trong sạch!”
“Bây giờ chứng cớ đã rõ rành rành, còn mạnh miệng nói mình trong sạch được sao!”
Trên mặt Dạ Phi Hi lúc này mồ hôi tuôn ra như suối, vẻ mặt kích động, càng không ngừng lên tiếng biện giải, nhìn thấy trong số mớ tấu chương trên bàn, có mấy tờ tấu chương của Lý Hiển Diệu.
Hắn liền nhanh nhảu mở miệng: “Phụ hoàng, người xem tờ tấu chương này được giấu trong xấp tấu chương của Lý thừa tướng cũng là nhạc phụ của nhi thần, theo lẽ thường tình khi nhi thần đã làm sai chuyện, ông ấy lẽ ra phải tìm cách để cầu tình, giải oan cho nhi thần, nhưng cuối cùng lại bỏ đá xuống giếng? Toàn bộ chuyện này nhất định là ông ta đã tỉ mỉ dàn dựng lên, xin phụ hoàng hãy tra rõ sự tình, còn nhi thần rõ ràng vô tội!”
Hoàng thượng nhìn thái độ kiên định của Dạ Phi Hi, trong lòng liền lập tức tỉnh táo.
Dạ Phi Hi nói rất có lý, tiền tài, vinh nhục, sướng khổ Lý gia toàn bộ đều phụ thuộc hết vào thân phận cùng địa vị của Phi Hi, nhưng hôm nay sao lại có thể dâng lên loại tấu chương thế này? Phi Hi thật sự bị người khác vu khống sao?
Nếu như thật sự bị vu khống, vậy ai là chủ mưu đứng sau vụ này?
“Người đâu, đến điều tra cẩn thận hết tất cả người nhà của Lý gia, trẫm muốn tra rõ việc này!”
Sau khi phân phó xong, hoàng thượng nặng nề ngồi xuống, mặt mày tái xanh, hắn có một cảm giác bất an với Dạ Phi Hi.
Tiểu Trác Tử luôn bên cạnh hầu hạ hoàng thượng thấy thế bèn tiến lên rót trà cho hoàng thượng, hắn đứng trước mặt hoàng thượng, tay bưng ấm trà có chút run rẩy, chén trà va vào thành bình trà vang lên một tiếng chói tai.
Nước trà lập tức liền bắn lên tung tóe ra bên ngoài, hoàng thượng vốn đang tức giận, thấy thế liền không khỏi quát: “To gan! Đó là cách cư xử của một tên nô tài sao?!”
Tiểu Trác Tử đặt chén trà lên bàn, vội vàng quỳ xuống van xin: “Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận.”
Hoàng thượng vô cùng tức giận, nhìn Tiểu Trác Tử có thái độ khác thường, hắn thầm nghĩ tên nô tài này hậu hà mình cũng đã được nhiều năm, lẽ ra đã quen với phong cách làm việc của mình, thái độ hoảng sợ thế kia, không phải là...
“Ngươi đang che giấu chuyện gì có phải không?” Hoàng thượng lớn tiếng hỏi.
Tiểu Trác Tử cúi đầu không đám, vô bặm chặt, sợ sệt không thôi.
Hoàng thượng tức giận đứng lên, quát: “Nếu không nói, Trẫm sẽ lệnh cho thị vệ lôi ngươi ra ngoài đánh một trăm đại bản!”
“Hoàng thượng tha mạng, không phải nô tài muốn như vậy, là nô tài bị épp buộc mới bất đắc dĩ làm vậy, cầu xin hoàng thượng tha mạng!” Tiểu Trác Tử quỳ trên mặt đất cầu xin hoàng thượng khoan dung. Hoàng thượng ôm lấy trán có chút đau đầu, sự việc đang ngày càng phức tạp khiến hắn hầu như không thể nắm bắt được, rốt cuộc hắn nên tin kẻ nào, không nên tin kẻ nào, thậm chí là tên thái giám Tiểu Trác Tử - đã đi theo hắn, hầu hạ hắn nhiều năm.
Hắn nặng nề đá một cước vào người tên thái giám quát: “Rốt cuộc ai đã sai khiến ngươi làm chuyện này, nói!”
Tiểu Trác Tử ngậm chặt miệng, chỉ liều mạng dập đầu cầu xin hoàng thượng khai ân, dường như hắn không quan tâm đến vết thương trên trán hắn bắt đầu rách toạc
“Rốt cuộc là ai? Nhị hoàng tử? Tam hoàng tử? Ngũ hoàng tử?” Hoàng thượng mất đi kiên nhẫn lên tiếng hỏi.
Hoàng thượng phát hiện khi hắn nhắc đến Ngũ hoàng tử thì ánh mắt của Tiểu Trác Tử chợt lóe lên sợ hãi sau đó lập tức biến mất, mạnh mẽ cắn mạnh lưỡi mình.
Hoàng thượng muốn ngăn lại nhưng đã trễ, chỉ thấy khóe môi tên Tiểu Trác Tử kia nhè nhẹ tuôn ra một dòng máu đỏ tươi, trong mắt hiện lên một tia đau khổ, hai đồng tử mở to không chịu nhắm lại.
Hoàng thượng suy nghĩ đến thái độ vừa rồi của tên thái giám, liền lâm vào trầm tư.
P/s: Một ngày nữa thôi là đến Ha Lô Qinh..thế nên chúc các nàng tận hưởng một ngày đen tối, đầy ma mị một cách..ừm..cách gì đó đúng như định nghĩa của nó đi. Anyway, tự nhiên ngồi ngẫm ngẫm...hy vọng mình có thể hoàn truyện này trước Tết để xem như đó là món quà mà một..à chưa được..à..đâu đó mấy trăm ngày...uầy ta chả phải kiểu người tính toán thời gian cụ thể đâu..Ờ mà thêm vài dòng nhảm nữa nè, có mặt chời nhỏ nào xem phim truy tìm kí ức hơm, ta đọc truyện đó rồi, cơ mà ta thích vai nữ chính bao nhiêu thì thất vọng của Ta đối với vai nam chính là lớn bấy nhiêu..haizz ấy vậy mà ta cũng đã coi được ba tập gồi đó các nàng...Yaaa...Ha Lo Qinh vui vẻ..( tới rạp xem phim thì dui nhất chính là nhìn thấy mấy đứa xung quanh mình nó sợ nó hét, mà đều nhất là dân FA như Ta đây ngồi cười khinh mấy đứa có Gấu ôm ôm ấp ấp thấy buồn nôn, và giả tạo nhất chính là bản thân mình cũng sợ muốn tè ra quần cơ mà vẫn cố thể hiện mình vẫn ổn..*một đứa từng trải tâm sự*)