Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 170: Đoạt lại suất ấn!



Sau khi châm cứu cho Dạ Trọng Hoa xong, Âu Dương Vũ vẫn không thấy hắn có dấu hiệu tỉnh lại.

Gương mặt vẫn bình lặng, hai hàng lông mày cương nghị không chút động đậy. Hai mắt hắn mãi nhắm nghiền như cũ, sắc mặt tái nhợt nay lại trắng bệch, sắc tím nơi đôi môi mỏng của hắn đã tan đi một ít.

Âu Dương Vũ cẩn thận giúp hắn thay băng mớm thuốc, miệng vết thương nay đã lên vảy, thoạt nhìn qua thì có vẻ như sắp lành lặn.Âu Dương Vũ đưa mắt nhìn chằm chằm vào vết sẹo dài dữ tợn trên người hắn, đầu ngón tay khẽ run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác đau buốt giống như bị hàng ngàn con dao găm vô hình đâm trực tiếp vào trái tim nàng.

Chăm sóc Dạ Trọng Hoa vất vả mấy ngày qua khiến cơ thể nặng nề của nàng bị mất nhiều sức, nàng mệt mỏi đưa đôi mắt tha thiết mong chờ nhìn người chồng của mình đang trong trạng thái hôn mê không tỉnh thì thầm: Trọng Hoa, ta mệt quá, chàng cho ta chỗ dựa đi, như mọi ngày chàng vẫn làm ấy.

Rồi nàng nhẹ nhàng nằm bên cạnh hắn nghỉ ngơi.

Âu Dương Vũ âu yếm nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Dạ Trọng Hoa, tại sao lại càng ngày càng lạnh không có chút hơi ấm thế này. Chàng cũng gầy đi rất nhiều, xem này, gân xanh nổi rõ hết lên này, còn không mau tỉnh dậy bồi bổ sức khoẻ, còn nhìn con chàng thành hình như thế nào nữa chứ!

Vì cơ thể hắn quá suy nhược cho nên mỗi ngày nàng đều lấy bình truyền dinh dưỡng trong không gian để duy trì sức đề kháng cho hắn.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, Âu Dương Vũ luôn túc trực bên cạnh Dạ Trọng Hoa, giúp hắn tắm rửa, thay y phục mới tránh việc khiến hắn khó chịu. Vân Thương nhìn thấy Âu Dương Vũ mỗi ngày đều vất vả tận lực chăm sóc Dạ Nhị, sợ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng mới thấp giọng nhắc nhở nhưng Âu Dương Vũ lại nói: “Tự tôi biết rõ tình trạng sức khoẻ của mình, các cậu cứ tập trung tinh thần lo việc chiến sự, chỗ này để tôi lo.”

Nàng dùng không ít biện pháp trị liệu cho Dạ Trọng Hoa, tiêm cho hắn mũi kim tiêu độc, sau đó cho uống thuốc kháng độc nhằm đẩy độc ra khỏi cơ thể.

Thuốc nàng điều chế thế nào, tự nàng biết được công dụng của nó. Năm ngày sau, nàng mới cẩn thận xem mạch cho Dạ Trọng Hoa, nhận ra toàn bộ độc trong người hắn đều được giải hết, nhưng....

Đột nhiên bất an trong lòng nổi lên ngày càng lớn, nàng không khống chế được bản thân mà thấp thỏm, tim đập liên hồi, hơi thở bắt đầu gấp gáp!

Chàng ấy vẫn không có tỉnh lại!

Vì sao lại như thế? Âu Dương Vũ không thể tìm ra được nguyên nhân tại sao chàng vẫn hôn mê, tại sao chàng vẫn cứ như người vô hồn? Âu Dương Vũ lo sợ lấy một ít máu của Dạ Trọng Hoa vào không gian làm xét nghiệm. Sau khi xét nghiệm máu xong, cả người Âu Dương Vũ như bị nhốt trong căn phòng kín trút hết không khí, nàng rối rắm ôm trán thở dốc!

Các kết quả kiểm tra toàn diện đều cho thấy chàng ấy vẫn hoàn toàn bình thường, không một nơi nào có dấu hiệu bất thường xảy ra!

Lúc này Dạ Trọng Hoa giống như một người thực vật nằm yên trên giường, không hề cử động, cũng không nhúc nhích. Hàng mi dài của hắn không có ý định động đậy mắt, miệng cũng không có dấu hiệu mở. Hô hấp của hắn ngày càng mỏng manh, mỏng đến mức nàng ngỡ như hắn không còn thở nữa. Từ trước đến nay, nàng luôn tự tin với y thu ật của mình, thế nhưng đây là lần đầu tiên, đối mặt với tình huống mà nạn nhân chính là chồng của mình. Nàng như lâm vào trạng thái chết, trạng thái của sự tuyệt vọng, đầu óc đều trống rỗng, con ngươi bình tĩnh ngày nào nay đã xuất hiện một tia sợ hãi, bất an. Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy bất lực, không biết phải làm thế nào mới phải. Từ lúc bước vào quân quanh, nàng hầu như đã được trải qua nhiều cảm xúc đan xen nhau. Cảm giác nhẹ nhõm vui mừng khi biết tin chàng đã được tìm thấy, cảm giác đau lòng khi nhìn thấy chàng như một cái xác không hồn lạnh lẽo nằm yên trên giường bệnh, cảm giác đắng cay khi chàng ấy không thể tỉnh dậy gọi nàng hai tiếng Vũ nhi quen thuộc, và cả ngay lúc này đây cảm giác mơ màng sợ hãi khi lực bất tòng tâm nhìn Dạ Trọng Hoa vẫn hôn mê bất tỉnh, nàng ngẩn người, mắt ngân ngấn lệ, tay nàng run rẩy vuốt nhẹ gò má lạnh ngắt của hắn thấp giọng nỉ non: “Trọng Hoa, vì sao chàng còn chưa chịu tỉnh dậy?”Vân Thương mang thức ăn đến cho Âu Dương Vũ, nhưng nhấp mấy muỗng cháo nàng chỉ cảm thấy buồn nôn ăn không vô, Vân Thương có chút chờ mong hỏi: “Tẩu tử, bây giờ có lẽ Dạ Nhị không có gì đáng ngại nữa, sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Đúng không?”

Âu Dương Vũ khẽ cúi đầu, không dám đưa mắt nhìn hắn, chỉ gật gật cho qua chuyện, nàng nắm chặt đôi đũa trong tay mình, vì dùng sức mà đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch. Lúc này, nàng không đủ can đảm nói toàn bộ chân tướng sự việc cho hắn biết, Dạ Trọng Hoa không thể tỉnh lại, chàng ấy không hề có ý định tỉnh dậy!!!

Không, nàng nhất định sẽ tìm cách chữa trị cho chàng, phải làm cho chàng nhấc lưng ra khỏi giường mở mắt ra nhìn nàng.

Nhưng chuyện không chỉ dừng lại ở đó.

Buổi tối hôm đó đột nhiên Dạ Trọng Hoa sốt cao, cả người đều phiếm hồng, môi hắn tím tái mà khô nứt, mồ hôi lạnh phủ đầy vầng trán cao của hắn.

Trong lòng Âu Dương Vũ như bị ai đó châm lửa, hoảng sợ đến tột cùng, Dạ Trọng Hoa bị sốt cao không nằm trong dự tính của nàng. Nàng lo sợ châm cứu cho hắn, mất đến hai ba canh giờ cũng là lúc nửa đêm nhưng một chút dấu hiệu của chuyển biến tốt chút đều không có. Nàng cẩn thận kiểm tra tổng quát sau đó làm xét nghiệm máu nhưng không hề có vấn đề gì xảy ra. Nàng như bị lạc trong mê cung không lối thoát, nàng bất lực ngồi quỳ bên người hắn, nước mắt không ngừng đẫm ướt hai gò má, đôi mắt như không còn tia hy vọng nhìn vào người đàn ông mình yêu đang chìm trong giấc ngủ sâu, hai tay mất khống chế lay người hắn nức nở: “Ta phải làm thế nào thì chàng mới có thể tỉnh lại, làm thế nào chàng mới có thể chịu mở mắt ra? Trọng Hoa —— “

Vân Thương vốn mang niềm hy vọng chờ mong Dạ Trọng Hoa tỉnh lại thì đột nhiên xốc doanh trại lên đi vào, chứng kiến bộ dạng vô lực đau đớn của Âu Dương Vũ, sắc mặt hắn cũng trở nên trắng bệch.

Rõ ràng sắc mặt của Dạ Trọng Hoa đã hồng hào hơn so với tình trạng trúng độc lúc trước. Theo như lời Âu Dương Vũ nói, độc tố cũng đã hoàn toàn được loại bỏ sạch sẽ, miệng vết thương cũng dần hồi phục. Hắn đưa đôi mắt thương cảm, đau xót nhìn bộ dáng của Âu Dương Vũ, ngực dâng lên cảm giác uất hận, chua xót.

Hắn tin tưởng vào y thuật của Âu Dương Vũ.. Nếu ngay cả nàng cũng không cứu sống được thì căn bệnh của Dạ Nhị lẽ ra phải nguy kịch hơn ban đầu, có khi nào....

“Lẽ nào cậu ấy bị trúng thuật nguyền rủa?”

Ngay khi Vân Thương vô ý thức nói ra thì Âu Dương Vũ đang trong trạng thái rối bời ột nhiên mở to hai mắt, quay đầu nhìn Vân Thương, sau đó khẽ nhíu mày: “Thuật nguyền rủa?”

“Tôi có nhớ ra ở Bắc Mạc có một vị quân sư tinh thông ngũ hành thiên địa, đặc biệt là vu thuật rất cao...” Nghĩ đến đây, Vân Thương đưa ánh mắt lo lắng hoảng hốt nhìn Dạ Trọng Hoa, vội vàng tiến lên, “Sao lại thế này?”

Âu Dương Vũ vừa quay đầu lại cũng bị dọa không ít, lửa nóng trên người hắn đã hoàn toàn lui đi nhưng ngay sau đó một luồng khí lạnh giống như băng trôi trên bắc cực tỏa ra xung quanh cơ thể hắn.Âu Dương Vũ gấp gáp bảo Vân Thương lấy thêm chăn mền đến đắp lên người Dạ Trọng Hoa.

Nhìn thấy gương mặt hắn vì phải chịu đựng hai luồng khí nóng lạnh đối cực trong thời gian ngắn mà trắng bệch. Âu Dương Vũ tin rằng Dạ Trọng Hoa chắc chắn đã bị ai đó dùng vu thuật ám lên người.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ là nàng phải tìm ra bằng được kẻ đã ngu xuẩn dùng vu thuật nguyền rủa, sau đó mang một Dạ Trọng Hoa phúc hắc trở về với nàng.

Trong đầu Âu Dương Vũ cố gắng bình tĩnh nghĩ cách để tìm ra được tên đầu sỏ đứng sau vụ này. Đột nhiên âm thanh chói tai của Hải Đông Thanh vang lên bên tai nàng!

Vì đồng hành với nàng mấy ngày nên Hải Đông Thanh có chút tò mò với thế giới bên ngoài không gian, Âu Dương Vũ cũng cố gắng tạo điều kiện thỏa mãn lòng ham muốn, cho nó tự do bay lượn nơi quân doanh, tự do được mấy ngày bây giờ mới quay trở về.

Âu Dương Vũ đi ra ngoài doanh trại, phát hiện Hải Đông Thanh ở ngay bên ngoài, nấp trong lùm cây to khuất bóng.

Vừa nhìn thấy Âu Dương Vũ, giống như đứa con vừa xa nhà đi khám phá thế giới quay trở về chốn cũ thăm người thân thương, trông nó có vẻ rất hưng phấn.

Trong lòng Âu Dương Vũ vô cùng phiền muộn, rối bời nhưng vẫn chậm rãi tiến lên, vươn tay sờ lên lông vũ của nó, mở miệng hỏi cho có: “Đã trở lại?”

Hải Đông Thanh kêu lên mấy tiếng đáp ứng câu hỏi của Âu Dương Vũ, cúi đầu tựa vào bàn tay Âu Dương Vũ cọ cọ như đang lấy lòng. Sau đó từ trong miệng hắn thả rơi thứ gì đó vào tay Âu Dương Vũ.

Âu Dương Vũ có chút phản ứng cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình, một viên tinh thạch to bằng củ ấu nằm gọn trên tay nàng. Dưới ánh trăng sáng trong màn đêm lạnh, viên tinh thạch sáng lấp lánh như viên đá phiến trân quý có thể phát ra loại ánh sáng ngũ sắc. liền gặp trong lòng bàn tay hơn một viên trong suốt củ ấu rõ ràng tinh thạch. Nàng có chút ngạc nhiên, nhìn Hải Đông Thanh hỏi: “Cho ta?”

Hải Đông Thanh lại cọ cọ vào tay Âu Dương Vũ nhỏ giọng kêu một tiếng. Quả thật viên tinh thạch này rất đẹp, rất quý giá. Nhưng vì tâm tình của nàng toàn bộ đều đặt hết vào tình trạng thừa chết thiếu sống của Dạ Trọng Hoa nên không có tâm trạng để thưởng thức, chỉ khẽ vỗ nhẹ đầu nó nói: “Cảm ơn ngươi, tự mình bay đâu đó dạo chơi đi.”

Hải Đông Thanh thấy bộ dáng có chút không vui của Âu Dương Vũ, chỉ kêu lên mấy tiếng sau đó rủ cánh cúi đầu, trông rất ủy khuất.

Âu Dương Vũ thở dài, xoay người định đi vào trong doanh trại trông nom Dạ Trọng Hoa thì trong đầu nàng vang lên âm thanh đầy hưng phấn của Tiểu Kỳ Lân: “A a, chủ nhân, là thủy tinh chi tâm, là thủy tinh chi tâm nha, nếu ta hấp thụ năng lượng này, ta có thể ra ngoài được rồi!”

Nhìn ánh sáng rực rỡ phát ra từ viên tinh thạch trên lòng bàn tay nàng, Âu Dương Vũ không khỏi ngạc nhiên thốt lên hỏi: “Thứ này? Thủy tinh chi tâm?”

“Đúng vậy, là thủy tinh chi tâm, chủ nhân, ta có thể đi ra ngoài rồi!” Tiểu Kỳ Lân vui mừng không ngừng gật đầu, vẻ mặt hưng phấn xoay vòng quanh sân trong không gian.Âu Dương Vũ bỏ thủy tinh chi tâm vào không gian, Tiểu Kỳ Lân nhanh nhẹn tiếp được, đột nhiên, một thứ ánh sáng kỳ lạ xuất hiện, độ bao phủ của thứ ánh sáng đó càng lúc càng lớn, khiến cho Âu Dương Vũ không chịu được nhắm chặt hai mắt.

Đến khi nàng mở mắt ra thì đã thấy một bàn tay mũm mĩm trắng trẻo vươn ra trước mặt nàng, sau đó là tiếng cười khanh khách của Tiểu Kỳ Lân “Chủ nhân, ta đi ra nha!”

Nói xong bước từng bước đi ra ngoài. Vì là lần đầu tiên trong bộ dạng hình người, mà lại mang hình dáng của một đứa trẻ mới lên năm, hắn cố gắng vươn tay bám chặt tay Âu Dương Vũ rời khỏi không gian.

Âu Dương Vũ bị hắn giữ chặt tay có chút không phòng bị suýt ngã. Nàng cười khổ nhìn bộ dáng trẻ con của hắn, trong lòng thầm nghĩ: nếu là ngày thường, nàng nhất định sẽ rất vui mừng, thậm chí sẽ không ngừng trêu chọc Tiểu Kỳ Lân trong bộ dạng này. Nhưng chỉ vì từ tâm cho đến tim đều chỉ dành duy nhất cho Dạ Trọng Hoa chuyện, cho nên nàng không hề vui vẻ là mấy, chỉ cảm thấy đau đầu với điệu bộ hưng phấn của hắn.

Âu Dương Vũ giữ chặt tay Tiểu Kỳ Lân đang nắm lấy vạt áo mình, mệt mỏi nói: “Tiểu Kỳ Lân, ngươi tự chơi một mình đi, ta còn có việc.”

Nói xong nhấc Tiểu Kỳ Lân đặt ngồi bên cạnh Hải Đông Thanh, sau đó rời đi.

Ngay khi vừa xoay người cất bước thì nghe được âm thanh đầy ủy khuất có pha chút trẻ con của Tiểu Kỳ Lân, bàn tay mềm mại vươn ra giữ chặt vạt áo nàng: “Chủ nhân, ta có thể giúp ngươi tìm ra cái tên đã yểm thuật nguyền rủa kia!”

Âu Dương Vũ lập tức dừng bước chân, ngỡ ngàng không thể tin được xoay người nhìn bộ dáng đáng thương củaTiểu Kỳ Lân, trong mắt ánh lên sự vui sướng, nhưng ngay lập tức thay đổi sắc mặt, cả giận nói: “Sao không nói sớm hả?!”

Tiểu Kỳ Lân buồn bực giơ tay chỉ vào Âu Dương Vũ, thấp đầu đáng thương nói: “Ai bảo ngươi không chịu quan tâm ta...”

Âu Dương Vũ nghĩ lại, quả là chỉ vì mải lo lắng cho Dạ Trọng Hoa cho nên không quan tâm đến Tiểu Kỳ Lân, dù gì cậu nhóc này vốn là kẻ hay để bụng.

Âu Dương Vũ cười lấy lòng ôm Tiểu Kỳ Lân đặt lên lưng Hải Đông Thanh, dịu dàng vỗ vỗ đầu hắn nói: “Vậy còn không mau đi tìm!”

“Nhất định nhất định phải giúp ta tìm được! Làm ơn Tiểu Kỳ Lân!” Âu Dương Vũ thầm cầu nguyện trong lòng.

Mãi đến khi Hải Đông Thanh mang Tiểu Kỳ Lân bay xa, Âu Dương Vũ còn phát hiện Tiểu Kỳ Lân quay đầu nhìn nàng với ánh mắt cực kỳ ai oán, hờn dỗi.

Trong lòng nàng như trút đi được nửa gánh nặng. Dựa vào năng lực của Tiểu Kỳ Lân, nàng vô cùng tin tưởng, kỳ vọng lớn vào hắn

Âu Dương Vũ thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào doanh trại.

Việc Dạ Trọng Hoa hôn mê bất tỉnh, người vui mừng nhất trong số những vị giám quân của đoàn binh chính là Tôn công công.

( giám quân là người trông coi quản lý lượng binh lính trong quân đội, thậm chí có thể hoàn toàn được trao quyền chỉ huy cả quân đội trên chiến trường.)Hắn là tiểu thần thân tín ở bên cạnh hoàng thượng, được hoàng thượng vô cùng yêu quý, và cũng chính hoàng thượng đã tự mình phân phó cho hắn làm giám quân, có quyền lợi cao được phép tham gia bàn luận kế sách mật với các vị tướng lĩnh. Chẳng qua thân là giám quân, chức cũng được miễn cưỡng xem là cao nhưng toàn bộ mọi quyền lực đều nằm gọn trong tay Nhị hoàng tử, mọi hành động, mọi quyết định của hắn đều phải thông qua sự đồng ý của hắn.

Vốn là vị hoàng tử được hoàng thượng đối xử đặc biệt sủng ái, lại là chiến thần lẫy lừng của Tây Lăng, chỉ cần trận chiến nào có mặt hắn ở đây thì bọn giám quân như hắn đều hoàn toàn trở nên vô dụng, một chút uy quyền đều bị Dạ Nhị hoàng tử dẫm đạp dưới chân.

Thậm chí những kẻ hay đến nịnh bợ, tin tưởng hắn đều bắt đầu trở mặt quay sang phục tùng cúi đầu dưới chân trong Dạ Phi Bạch. Một kẻ được xem là có chút tài lãnh đạo như hắn bị xem nhẹ, không ai thèm để mắt đến, hơn nữa đám tiểu nhân vô dụng đó còn đi nói xấu sau lưng hắn này nọ với Dạ Phi Bạch. Nỗi uất ức này hắn ôm đã lâu rồi!

Nay Dạ Trọng Hoa vẫn còn lâm vào hôn mê, quyền lực tự nhiên sẽ rơi vào tay Tôn công công hắn, mặc dù chỉ là kẻ ăn chực, vẫn là kẻ đứng thứ hai nhưng hắn vẫn không kiềm chế cảm giác hãnh diện đang len lỏi vào lòng hắn. Đáy mắt hắn ánh lên một tia sắc lạnh thù hằn, môi cong lên nụ cười quỷ quyệt, tàn độc.

Nói đi cũng phải nói lại, thành thật mà nói, việc khiến cho Dạ Phi Bạch hôn mê nằm trên giường đó không chỉ có công lao của hắn, mà còn một người nữa. Nếu như kẻ đó không ra tay giúp đỡ thì chiến thần của Tây Lăng không thể nào dễ dàng gục ngã như bây giờ. Tuy trong lòng có chút thất vọng nhưng có thể khiến cho người đó hài lòng cũng là một chuyện tốt.

Hắn khôn khéo nở một nụ cười đắc ý, Ninh vương điện hạ hôn mê đã lâu, cũng không có ý định tỉnh lại. Một chuyện rõ ràng bây giờ hắn chính là người duy nhất nắm chắc phần suất ấn nắm giữ binh quyền, khiến quân binh phục tùng dưới trướng của hắn.

Từ giây phút này trở đi, hắn sẽ không còn phải cố kỵ hay kiêng nể bất cứ ai cả, những kẻ từng đối nghịch với hắn, quay lưng lại với hắn, khinh thường hắn, hắn sẽ từng chút từng chút một trừng trị, dạy dỗ! Hắn tự mình rót một chén trà hương, chậm rãi bưng lên, nếm hương vị Lan Hoa Chỉ nồng đượm trong miệng.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài doanh trại vang lên một thứ âm thanh đầy lo lắng, nói: “Giám quân đại nhân, không hay rồi! Quân địch bắt đầu gào thét làm loạn bên ngoài!”

Tôn công công nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác hưng phấn: đã đến thì tốt, nhân cơ hội hiếm hoi này, xem hắn khôi phục lại uy tín của mình thế nào!

Hắn cầm lấy suất ấn cất cẩn thận sau đó xốc màn lên, cao ngạo dậm chân đi ra ngoài, hất cằm tự phụ nói: “Một đám chuột nhắt, để ông cho chúng mày biết mùi địa ngục!”

Hắn dẫn đầu gọi người báo tin cho các tướng sĩ nhanh chóng tập trung đến Hỏa Phong đài.

Cho đến khi hắn chạy đến Hỏa Phong đài thì đã thấy, cầm đầu là Vân Thương đứng bên cạnh là các vị tướng lãnh sớm đang chờ mệnh lệnh.Vốn bị Dạ Trọng Hoa đàn áp thế lực cho nên ngay cả thuộc hạ của hắn cũng không nể nang, thậm chí đánh đồng hắn với mấy tên hạ đẳng cầm kiếm đánh giặc ngoài kia. Nay Dạ Trọng Hoa nằm trên giường thom thóp chờ chết cho nên giờ phút này, hắn không xem Vân Thương là cái thá gì trong mắt hắn, một cái liếc mắt cũng không.

Vài tên tướng lĩnh khác vừa nhìn thấy Tôn công công vội vàng chạy tới thì trên mặt đều tỏ ra vui vẻ, Nhị hoàng tử hôn mê, nay quyền quyết định chỉ có thể nghe theo vị giám quân đại nhân.

“Tôn công công, ngài xem đám quân địch bên ngoài đang kêu gào điên cuồng ngoài kia, thật sự không thể chịu đựng nổi!” Người vừa mở miệng lên tiếng đó chính là Thiệu Dũng - một trong số vị tướng lĩnh có quan hệ gần xa với Ngũ hoàng tử Dạ Phi khanh. Người đàn ông này thông minh miễn cưỡng được đánh giá cao, nhưng tính tình quá mức lỗ mãng, chính vì điều đó cũng khiến cho Dạ Trọng Hoa không bao giờ trọng dụng hắn.

Bởi vì bị ánh hào quang của Dạ Nhị hoàng tử che lấp cho nên hắn chưa bao giờ có cơ hội được dẫn dắt binh sĩ ra trận. Trong lòng vì tính sĩ diện của một tướng lĩnh mà buồn bực trên nỗi thất bại đã lâu. Nhưng hôm nay quân quyền đều rơi vào tay Tôn công công, cộng thêm việc hắn biết rõ Tôn công công là người của Ngũ hoàng tử cho nên không ngừng nịnh bợ.

“Để bản công công ta đi xem tình hình trước mắt sau đó sẽ thương nghị kế sách đối phó.” Tôn công công nói xong liền đưa mắt nhìn xa xa hiện trạng hỗn loạn bên ngoài.

Vân Thương vốn có thành kiến sâu sắc với Tôn công công, không phải bất mãn chỉ ngày một ngày hai mà đã nhiều ngày Dạ Trọng Hoa hôn mê không tỉnh, tên công công hắn dám tự ý đoạt quân quyền, khiến cho các tướng quân bắt đầu lạc hướng.

Buồn bực thay, hắn ta mới chính là giám quân, quyền lực tiếng nói cũng có trọng lượng không hơn gì Dạ Nhị cho nên hắn không thể ngang nhiên cãi lời, cũng không thể lên tiếng, đành ôm oán hận nuốt lại trong cổ họng. Hắn nghĩ tình huống hoảng loạn bây giờ không thích hợp để hắn đánh mất sự kiên nhẫn.

Vân Thương nhìn đám quân địch đứng đằng xa đang có những hành động khiêu khích, ước có hai ba trăm người, trong miệng không ngừng văng tục:

“Lũ Tây Lăng chúng mày là loại người gì thế? Ngay cả ló mặt ra cũng không dám sao?!”

“Gì mà mệnh danh là chiến thần Tây Lăng, tao thấy tên đó là ôn thần mới đúng!Phi!”

Một loạt âm thanh chửi bậy không ngừng chọc thẳng đến màng nhĩ vài vị tướng quân. Sắc mặt bọn họ đều đen lại, tức giận không nói nên lên, cả Vân Thương cố gắng giữ bình tĩnh vẫn nhịn không được đỏ bừng mặt nghiến răng nghiến lợi mắng thầm. Lũ chó hoang chúng nó dám nói này nói nọ bôi xấu Dạ Nhị. Chết tiệt!

Tôn công công nhìn tình hình một lát, trầm mặt không nói gì. Triệu Dũng thấy vậy bước lên phía trước, nói: “Tôn công công, bọn họ khinh người quá đáng, không coi người Tây Lăng chúng ta ra gì?”

Tôn công công hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là một đám chuột nhắt bất tài mạnh miệng.” Tôn công công làm vẻ mặt khinh bỉ.

Hắn làm giám quân nhiều năm, ở trên chiến trường gặp qua nhiều tình huống mắng chửi văng bậy thế này hắn đã khi nào phẫn nộ chưa! Huống chi Dạ Phi Bạch lại là nhân vật chính bị đưa ra để bôi xấu, đâu liên quan tới hắn! Nhưng hắn đảm bảo đánh xong trận này hắn sẽ thay thế vị trí chiến thần Tây Lăng quốc của Nhị hoàng tử. Nhanh thôi!

Không ngờ chỉ mới nghĩ ngợi mơ mộng một lát thì tai bắt được một thứ âm thanh chua chát vang lên: “Còn cái tên công công lưỡng tính kia nữa, gì mà giám quân đại nhân, chỉ là kẻ ăn bát cơm bát gạo của người khác!”

Sắc mặt Tôn công công nhất thời trầm xuống, năm ngón tay bám chặt vào lòng bàn tay! Điều hắn hận nhất chính là bị người khác nói hắn là loại lưỡng tính!

Thiệu Dũng thấy thần sắc của hắn không ổn, lập tức giả vờ bày vẻ mặt phẫn nộ, nói: “Tôn công công, bọn tép riu ngoài kia càng ngày càng quá quắc! Công công, xin ngài hãy hạ lệnh để mạt tướng dẫn quân đi giết bọn bất lương không biết điều đó!”

Vài tên bên cạnh cũng phụ họa theo nói: “Đúng vậy, thưa công công, ngài nhất định cho bọn chúng chết không toàn thây!”

Ngay giây sau đó, một loạt âm thanh bắt đầu hưởng ứng vang lên.

Mấy vị trung thần đứng bên cạnh Vân Thương bắt đầu cảm thấy khó chịu, Vân Thương vội vàng lên tiếng nói: “Công công, tuyệt đối không thể! Đó là một cái cạm bẫy! Lúc trước Ninh vương đã ra lệnh nếu đám người này luôn dùng những lời lẽ khiêu khích đứng ngoài kêu gào, chúng ta nhất định không được phép ra mặt.”

“Nhưng nếu không có bất kỳ hành động gì, đám người kia sẽ dễ dàng được nước lấn tới, leo lên đầu chúng ta ngồi. Chẳng nhẽ chúng ta vẫn phải tiếp tục án binh bất động như con rùa rụt cổ sao? Cậu yên tâm, lão tử sẽ cho bọn chúng nếm sự phẫn nộ của quân lính Tây Lăng nó đau đớn đến mức nào!” Ánh mắt Thiệu Dũng đỏ lựng, hắn chờ thời cơ này đã lâu lắm rồi, thời khắc hắn sẽ chứng minh khả năng tiềm ẩn bấy lâu của mình!

Ninh vương, lại là Ninh vương! Trong mắt Tôn công công xuất hiện tia máu, hắn ta còn đang hôn mê, quan tâm mệnh con mẹ nó lệnh gì nữa?

Chỉ có hắn mới có quyền quyết định có nên hay không.

“Hừ, Vân tướng quân lo xa quá rồi, một đám người tép riu đó, có gì phải e ngại?” Tôn công công nhìn Vân Thương bằng ánh mắt khinh bỉ.

Vân Thương định lên tiếng nói gì đó thì đột nhiên nghe được mệnh lệnh của Tôn công công: “Thiệu tướng quân nghe lệnh, lập tức dẫn ba ngàn binh mã, ra ngoài nghênh chiến, giết chết hết đám bất lương mạnh mồm đó đi!”

Lúc này Tôn công công vô cùng kích động, Dạ Phi Bạch, ngươi nếm trải cảm giác chiến thắng nhiều đến phát ngấy rồi, bây giờ cũng nên chia sẻ cảm giác đó lại cho lão, tương lai còn có thể được hoàng thượng ngày càng ưu ái, mặc dù chỉ là thái giám, nhưng là một thái giám thượng đẳng tối cao!

Đám người bên dưới bị một lời của Tôn công công như liều thuốc kích thích, lập tức hoan hô, khí thế cao ngút tận trời!

Vân Thương nhìn tình hình trước mắt đành bất lực nhíu mày, hắn vừa vào quân đội không lâu, so với kẻ chinh chiến nhiều năm như Tôn công công thì còn kém xa, hơn nữa lão ta còn đang giữ suất ấn nắm giữ binh quyền!

Sắc mặt dần dần âm trầm, lửa giận bùng lên nơi đáy mắt của Vân Thương, xoay người đi thẳng đến doanh trại Dạ Trọng Hoa, không hề liếc mắt nhìn đám người hô hào phía sau. Vài cánh tay đắc lực của Dạ Trọng Hoa mắt thấy Vân Thương rời đi cũng bất đắc dĩ lắc đầu giải tán.

Tôn công công nhìn thấy Vân Thương tức giận bỏ đi, trong mắt lóe lên một tia đắc ý, năng lực nhỏ bé của hắn làm sao có thể đọ lại được với mình? Chờ cho đến khi hắn đánh thắng xong trận chiến này, xem hắn chỉnh chết thằng nhóc đó thế nào!

Âu Dương Vũ ngồi bên giường Dạ Trọng Hoa, nghe âm thanh hò reo ầm ĩ bên ngoài, hàng mày dài thanh tú có chút nhíu lại.

Đưa mắt lên nhìn thì bắt gặp bộ dạng Vân Thương nổi giận đùng đùng đạp chân vào doanh trại, hắn buồn bực đến mức không hé răng nửa câu, chỉ hậm hực ngồi bên bàn rót tách trà mạnh mẽ trút hết vào miệng.

“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Âu Dương Vũ không khỏi thắc mắc lên tiếng hỏi.

Sắc mặt Vân Thương vô cùng khó coi, miệng thao thao nói: “Mẹ kiếp, lão thái giám chó má chết tiệt có nói cái gì lão cũng không hiểu, chỉ chỉ trỏ trỏ chiến sự này nọ, ngay thời điểm khó khăn này lại trực tiếp đem quân ra ngoài nghênh chiến được sao?!”

Vân Thương tự mình rót thêm ly trà, nốc một hơi, gằng giọng nói: “Tức chết đi được, lão thái giám lưỡng tính!”

“Rốt cuộc tình hình chiến sự lúc này là như thế nào?” Âu Dương Vũ ngày đêm luôm bên cạnh chăm sóc, canh chừng Dạ Trọng Hoa cho nên chuyện gì xảy ra bên ngoài, nàng không hề biết.

Vân Thương lấy lại bình tĩnh, kể toàn bộ mọi việc làm tác quai tác quái của tên Tôn công công, sau đó mới nói: “Địch bên ngoài khiêu khích mới vài câu lão thái giám thối đó dà lập tức phái Thiệu Dũng dẫn ba ngàn binh lính đi ra ngoài nghênh chiến.”

“Đối phương bao nhiêu người?” Âu Dương Vũ nhíu mày hỏi.

“Khoảng ba trăm người.” Vân Thương vừa nói ra lời này, cảm thấy không đúng, lúc đầu vì dựa vào mệnh lệnh Dạ Trọng Hoa nên mới yêu cầu án binh bất động, nay ngẫm nghĩ lại, hắn biết rõ Dạ Nhị chắc chắn đã nhận ra có chuyện gì đó khác thường.

Phái ba trăm người đến chửi rủa? Chuyện này chẳng phải quá mức buồn cười sao.

“Người đâu!” Vân Thương lập tức kêu lên, vừa dứt lời, một binh lính bên ngoài chạy vào trong doanh trại nhận mệnh lệnh của Vân Thương: “Ngươi lập tức đi thăm dò tình hình, ta phải biết rốt cuộc bên ngoài đó đã xảy ra chuyện.”

“Tuân lệnh, thưa Vân tướng quân.” Lời nói vừa dứt, người đã xoay người đi ra ngoài.

Bên ngoài doanh trại này toàn là những thuộc ha thân tín của Dạ Nhị cho nên Vân Thương cực kì yên tâm.

“Đúng là một kẻ ngu dốt, mưu kế bày ra rõ rõ rành rành trước mắt vậy mà cũng không biết! Còn mạnh miệng xưng mình là giám quân cái mốc xì gì!” Vân Thương tức giận chửi rủa đến mức muốn văng tục.

Vốn đặt câu hỏi về số lượng quân địch khiêu khích bên ngoài, Âu Dương Vũ đã hoàn toàn rõ âm mưu bên trong đó. Vốn không giống với Vân Thương có thành kiến với Tôn công công, nàng đã từng nghe qua chút ít thông tin về người này, Tôn công công được xem như là người thômg minh tài hoa, nếu không thì vì cớ gì hoàng thượng lại trọng dụng hắn.Nói vậy bây giờ hắn đang bị ham muốn tranh giành thế lực ăn mòn nên nhân lúc Dạ Trọng Hoa lợi dụng sơ hở.

Chỉ trong khoảng thời gian chưa đầy một khắc, tên binh lính quay trở về, sắc mặt đầy nghiêm trọng bẩm báo: “Thiệu tướng quân đem ba ngàn đội binh mã ra ngoài nghênh chiến, nhưng không ngờ đám chửi bậy đó từng chút lui về phía sau, không dám đối đầu đánh trực diện, Thiệu tướng quân tức giận cùng cực, dẫn quân đuổi theo, sau đó...”

“Sau đó thì sao?” Vân Thương gấp gáp hỏi.

“Theo như lời của một tên lính liều chết chạy về thuật lại, bọn họ bị dẫn vào một cái khe sâu, rồi đột nhiên quân địch từ đâu lao ra khoảng hơn năm ngàn người ngựa, đánh úp khiến bọn hắn không kịp trở tay, Thiệu tướng quân bị bắt giữ, ba ngàn binh mã bị giết hại, số còn lại thì không rõ tung tích.”

Vân Thương đập mạnh tay lên bàn, mặt mày méo mó vì tức giận, để cho ba ngàn binh lính hy sinh không đáng như vậy, một lũ không có đầu óc.

Âu Dương Vũ vẫn giữ thái độ bình tĩnh, lập tức nói: “Còn Tôn công công xử lý tình huống này thế nào?”

“Hình như ngài ấy đang phái người gọi Dương tướng quân đến cứu trợ.” Tên binh lính trả lời.

“Ngươi đi xuống đi, tiếp tục theo dõi tình hình.” Vân Thương nghiến răng nói.

Tên lính vâng vâng dạ dạ, phục người rồi xoay người ra ngoài.

“Thiệu Dũng là người như thế nào?” Âu Dương Vũ nhìn Vân Thương nói.

Nhắc đến hai chữ này, Vân Thương không khỏi tức giận nói: “Có chút tài năng, chẳng qua bản tính hành sự vô cùng nông nổi hấp tấp, Dạ Nhị chưa bao giờ hài lòng với tác phong làm việc của hắn nên không bao giờ cho xuất chiến.”

Đã như vậy thì sống chết của hắn cũng không cần quan tâm nữa đi.

Đột nhiên có người chạy vào doanh trại báo tin cánh quân gác bên phải bị thất thủ, Vân Thương tức đến xanh mặt, mở miệng quát: “Giám quân con khỉ, giám ngục não phẳng thì có, bộ phần ngu của toàn bộ dân chúng Tây Lăng bị hắn chiếm hết rồi sao?!!”

Âu Dương Vũ sắc mặt cũng thâm trầm, nếu như cứ tiếp tục thế này, binh lính sẽ chết vô ích nhiều hơn, về sau có muốn ra trận cũng là một vấn đề khó khăn.

“Suất ấn ở trong tay Tôn công công?” Âu Dương Vũ nâng mắt hỏi.

“Ừ, trong tay hắn, thế nên mấy cái thất bại liên tiếp kia mới xảy ra!” Hai tay Vân Thương nắm chặt thành quyền, ánh mắt đỏ rực như muốn phun lửa.

“Vậy có phải...nếu suất ấn không nằm trong tay hắn, hắn ta sẽ mất quyền quyết định quân sĩ?” Đôi mắt Âu Dương Vũ lộ ra một tia lạnh lẽo, khoé môi cong lên nụ cười yếu ớt nhìn Vân Thương hỏi.

Trên mặt Vân Thương hiện lên một chút kinh ngạc, lập tức nói: “Nhưng dù sao hắn cũng là giám quân...”

“Vậy nếu giám quân bị bệnh, nằm trên giường không dậy nổi thì sao?” Âu Dương Vũ làm bộ lơ đãng nói.

Sắc mặt Vân Thương loé lên một tia sáng tỏ, khẽ cười tà mị nhìn Âu Dương Vũ thản nhiên đáp: “Đương nhiên người nào nắm suất ấn trong tay, người đó sẽ lên làm chủ.”Âu Dương Vũ nâng mắt, khóe môi mỉm cười, đứng dậy sửa sang y phục, nói: “Đi thôi.”

Nói xong liền nhấc chân bước ra ngoài. Việc trông coi Dạ Trọng Hoa, nàng đã nhờ Tiểu Đao trông coi hộ, nàng không thể để đội quân tinh nhuệ của Dạ Trọng Hoa trở thành vật hy sinh vô ích trong tay lũ phế vật. Cũng muốn nhân dịp này đánh giá tận mắt tên Tôn công công kia có thật sự tài cán hay chỉ là một lão lưỡng giới lỗ mãng, không có não.

Vân Thương đi theo Âu Dương Vũ ra ngoài, cảm thấy hưng phấn trong lòng.

Khi Âu Dương Vũ và Vân Thương đến lều nghị sự thì phát hiện bên trong ngoài Tôn công công ra thì có vài vị tướng quân đang cùng nhau bàn bạc đối sách giải quyết, nhìn chung quanh không thấy có bóng dáng một tên tướng quân thân tín nào của Dạ Trọng Hoa.

Mấy người trong lều nhìn thấy Âu Dương Vũ đến đều không tỏ thái độ gì ngạc nhiên, cũng không thèm quan tâm. Tôn công công cao ngạo nhìn vào mắt Âu Dương Vũ, không chút để ý nói: “Ninh vương phi không lo ở bên cạnh chăm sóc cho Ninh vương, tới chỗ chúng tôi xem náo nhiệt cái gì?”

Vân Thương biến sắc, vừa định mở miệng thì bị Âu Dương Vũ quét ánh mắt cảnh cáo không được nóng vội.

Âu Dương Vũ nhìn gương mặt cao ngất kiêu ngạo của Tôn công công, cảm thấy đã rõ mọi chuyện.

Lão lưỡng giới này, tài thì không bao nhiêu nhưng phần ngạo mạn thì dư thừa, kiểu người điển hình của sự thất bại.

Khoé môi Âu Dương Vũ khóe môi cong lên, nhỏ nhẹ mở miệng nói: “Vương gia mới tỉnh dậy, bảo ta tới đây mời Tôn công công qua đó bàn chút chuyện chiến sự.”

Âu Dương Vũ vừa dứt lời thì sắc mặt đám người xung quanh chợt biến đổi. Tôn công công cũng không ngoại lệ biến sắc, cả người run rẩy, tim đập cũng nhanh hơn bình thường, có chút không tin hỏi lại: “Ninh vương, tỉnh rồi?”

“Tất nhiên, vừa mới ngồi dậy, nghe được tình hình chiến sự gần đây, trong lòng vô cùng lo lắng nên muốn mời Tôn công công qua đó cùng nhau bàn bạc một chuyến.” Âu Dương Vũ ôn hòa, mở miệng nói.

Tôn công công cảm thấy vô cùng bất mãn, miễn cưỡng khắc chế khuôn mặt khó coi của mình, nói: “Ninh vương vừa mới tỉnh lại, cơ thể hẳn vẫn còn suy yếu, chuyện lần này không cần ngài ấy lao tâm khổ sức, giám quân ta tự mình biết cách xử lý thỏa đáng.”

Vân Thương nghe xong trên mặt không thể giấu được lửa giận nhìn Âu Dương Vũ, chỉ cần nàng đồng ý, hắn tuyệt đối sẽ mở miệng tiếp thằng cha lưỡng tính này.

Âu Dương Vũ vẫn tiếp tục điềm tĩnh, đưa cho Vân Thương ánh mắt trấn an, sau đó tiêu sái tiến lên phía vài bước nhìn Tôn công công nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì trận chiến lần này chủ soái là Ninh vương gia, mà Tôn công công ngươi, chỉ là một giám quân nhỉ?”

Mặt mày Tôn công công nhanh chóng biến sắc. Đúng thế, Dạ Nhị hoàng tử hôn mê hắn có thể giữ tạm chức chủ soái này. Nhưng nay hắn ta đã tỉnh lại, nếu không quay trở về thân phận, làm một kẻ bề dưới trung thành thì không phải hắn đang công khai có mưu đồ đoạt chiếm thế lực sao?!Mấy vị ngồi xung quanh lo lắng thấp thỏm không kẻ nào dám hé răng nửa lời. Ninh vương phi nhìn dịu dàng yếu ớt nhưng một khi phát ngôn chữ nào thì chữ đó mang theo khí thế bức người, khiến bọn họ cảm thấy lạnh gáy.

“Ha ha, vương phi nói đùa, để giám quân nhỏ bé ta đi xem thử vương gia có gì phân phó.” Khóe miệng đông cứng cong lên ý cười, Tôn công công nghiến răng nghiến lợi nói.

Nói xong liền lỗ mãng dậm chân ra khỏi lều trại.

Âu Dương Vũ mỉm cười, xoay người theo sau, nháy mắt ra dấu với Vân Thương.

Tôn công công vội vàng chạy đến doanh trại của Dạ Trọng Hoa, liếc mắt thấy Ninh vương vẫn hôn mê nằm trên giường, sắc mặt lập tức biến đổi, xoay người định rời đi.

Nhưng cũng không ngờ, vừa mới xoay người thì phát hiện Âu Dương Vũ đứng phía sau mình, khoé miệng cong lên ý cười đầy mưu đồ, khó hiểu, trong mắt loé lên một tia lạnh lẽo, đáng sợ.

Hắn thấp thỏm bất giác lui về sau vài bước, khoé miệng Tôn công công run rẩy lắp bắp chỉ tay vào Âu Dương Vũ: “ Cô...cô muốn làm gì?”

Âu Dương Vũ nói: “Tôn công công lợi hại như vậy, đoán không ra sao?”

“Cô...cô đừng làm chuyện xằng bậy, bản công ta là giám quân do đích thân hoàng thượng phái đến, cô không thể...!” Tuy nói ngoài miệng là thế nhưng trong lòng Tôn công công lo sợ đến mức tim muốn bật ra khỏi lồng ngực.

Người con gái dịu dàng trước mắt sao lại có thể toát ra một khí chất áp bức, đáng sợ đến mức dọa người muốn tè ra quần thế này.

“Giám quân lao tâm khổ tứ vì dân vì nước, sức khỏe không cho phép làm việc qúa sức nên đâm ra lâm bệnh nặng nằm liệt giường, chuyện này có gì không thể?” Âu Dương Vũ làm như không thèm để ý nói.

Tôn công công nghe xong mặt mày trắng bệch, lảo đảo vài bước định vọt ra ngoài.

Âu Dương Vũ ra hiệu cho Vân Thương, Vân Thương nhanh chóng nắm lấy thứ gì đó màu đen trong tay không chút nương tay đập mạnh vào gáy Tôn công công.

Hắn muốn làm thế này lâu lắm rồi, vì quân lệnh đặt trên đầu nên hắn chưa có cơ hội ra tay, nay có Âu Dương Vũ làm chỗ dựa, hắn cảm thấy lá gan mình to hơn rất nhiều.

Ban đầu Tôn công công run lên bần bật, tóc bổ luống dựng thẳng đứng rồi phân thành nhiều nhánh nhỏ, chân tay thủ thế đủ mọi kiểu, sau đó mất đi ý thức ngã lăn nằm dài trên đất.

Âu Dương Vũ lắc đầu thở dài, có bảo cậu khởi động chức năng phát điện đâu? Thực ra trước khi đưa gậy điện này cho Vân Thương, nàng có hướng dẫn cách dùng cho hắn, không hiểu vì thù hằn sâu sắc gì lại phóng điện thêm để giờ nhìn tên Tôn công công kia không khác gì con lợn quay thui. Nàng nhìn Vân Thương đưa đôi mắt tò mò thưởng thức cây gậy điện trong tay mình hỏi: “Tẩu tử, đây là thứ vũ khí gì vậy, công dụng thật thần kì.”

“Được rồi, bây giờ cậu đi làm chuyện cần làm đi!”

Chuyện Dạ Trọng Hoa tỉnh lại cùng với việc tên thái giám đồng thời bất tỉnh nếu như để mọi người phát hiện ra thì không hay lắm! Chỉ còn một nơi có thể chứa chấp tên này thôi —— không gian tùy thân.

Âu Dương Vũ trói gô Tôn công công sau đó thuận tay ném vào không gian.

Chuẩn bị sắp xếp xong mọi thứ thì đã thấy Vân Thương xốc lều đi vào doanh trại, trong tay cầm một hộp tráp màu đen.

Hắn đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, không thấy người đâu, trong mắt Vân Thương thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, hỏi: “Tôn công công đâu?”

Âu Dương Vũ cười cười, lấp liếm: “Tất nhiên là ở nơi mà hắn nên ở rôig, còn chuyện kia xử lý thỏa đáng chưa?”

Vân Thương gật gật đầu, đặt hộp tráp đen đó lên bàn nói: “Bên trong hộp tráp này chính là suất ấn.”

Đây là kết qủa của việc đột nhập vào lều trại của Tôn công công, mất mười lăm phút mới phát hiện vật cần trộm nằm ngay dưới gầm giường hắn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau cười âm hiểm.

Ngày hôm sau, trong quân nhận được tin giám quân Tôn công công bị bệnh nặng, nằm liệt giường, nhượng chức cho Vân Thương - Vân tướng quân toàn quyền quyết định.

P/s: Mạng nhà lác không còn gì để nói nữa nên chạy ra quán ngồi câu quai phai mới có thể đăng được truyện cho các nàng đọc, thật là khổ quá đi mà, cơ mà Trọng Hoa chưa tỉnh bị ngừ ta ỉm bùa ám rồi kìa...có lẽ chương sau sẽ được chứng kiến tài năng của chị đại trong việc quản lý quân đội của anh chồng...ta nói chồng là chiến thần thì vợ phải là nữ thần...chồng được tung hô tiếng vang ngàn dặm, vợ phải đạp tin đồn vô dụng xuống đất cho người khác biết mặt a...các nhóc có nghĩ giống đại ca không?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.