Thần Y Tái Sinh

Chương 67: 67: Trực Diện Đối Mặt Lão Quỷ




Giang Lâm cảm nhận được gì đó quái dị, lúc trước anh chẳng qua là một bác sĩ thực tập.
Dù là Giang Lâm nguyên bản thì cũng chỉ là một hộ lý bình thường, từ khi nào lại kéo ra thù hận gì?
“Mày còn dám hỏi? Cẩu Ca xem như không may, nhưng hôm nay… mày gặp tao, là mày không may.”
Mao Đầu cảm nhận được ánh mắt giễu cợt của Giang Lâm, lại càng tức giận.
“Xem ra cũng không tốt lắm.”
Nhìn thái độ của Mao Đầu, anh cũng đoán ra tên kia có vẻ không ổn.
Dù sao thủ thuật bẻ khớp của anh cũng không phải ai cũng cứu chữa được, chưa kể, sự đau đớn khó chịu kia chỉ có thể can thiệp bằng việc mổ tháo và ráp.
Điều này nghĩa là gì?
Chính là cơn đau về sau sống không bằng chết.
Nhưng lúc này, Mao Đầu còn chưa lên tiếng, bên ngoài lại có thêm một tốp người.
“Hừ, dám động tới lão đại của chúng tao, bọn mày chán sống rồi hả?”
Hạo Kiệt dẫn theo đàn em vừa hay đi đến.
“Nói với Lão Quỷ của bọn mày, đừng có hở chút là tìm lão đại của bọn tao gây chuyện.”
Vẻ mặt hung dữ của Hạo Kiệt cùng đám đàn em phía sau không phải giả.
Mà Mao Đầu hơi nhíu mày.
Rõ ràng điều tra tên Giang Lâm này chỉ là một hộ lý quèn đi ở rể, không hiểu sao nhiều lần tránh được tai vạ, nhưng cũng không thể nào cứ thế đánh bại nhiều người.
Có kinh nghiệm từ Cẩu Ca đi trước, Mao Đầu chuẩn bị rất nhiều người cùng đi, lần này dù không lấy được mạng Giang Lâm cũng muốn đánh phế Giang Lâm.
Ai ngờ… một tên vô danh thế kia lại là lão đại của Hạo Kiệt.
Nhưng…
Khoan đã!

‘Không thể!”
Mao Đầu theo quán tính thốt lên.
“Từ khi nào mà băng phái của Trọc ca lại có thêm lão đại? Tôi còn không biết đấy.”
Tuy ngoài mặt Mao Đầu chế giễu, nhưng nội tâm đã có hơn một ngàn câu hỏi.
Hạo Kiệt lăn lộn trong giới này không phải ngày một ngày hai, tuy là thân thế không bằng Lão Quỷ, nhưng trong giới này đều nể hắn ta ba phần.
Bây giờ lại có kẻ để hắn gọi lão đại.
Vậy Giang Lâm kia lợi hại vậy sao?
Trong lòng hắn có chút lo sợ.
“Chuyện nội bộ của bọn tao, từ khi nào Lão Quỷ quan tâm như thế?”
Hạo Kiệt không khách khí nói.
“Trọc ca, Lão Quỷ chúng tôi đã nói rõ.

Chỉ cần anh đầu quân cho Lão Quỷ, bảo đảm tiền tài gái đẹp không thiếu.”
Nói đến đây Mao Đầu lại nhìn về phía Giang Lâm, rồi tiếp lời.
“Huống hồ, tên kia có gì chứ? Ngoài mang danh con rể hào môn, thì hắn có gì? Tầm nhìn của Trọc ca sao lại hạn hẹp như vậy chứ.”
Trong lời nói của Mao Đầu còn có chút giễu cợt xem thường.
Cả đám đàn em nghe ra ẩn ý khinh thường, cũng ồ lên cười chế giễu.
Bị cười chế nhạo như thế, đám đàn em sau lưng Hạo Kiệt muốn nhào lên hỗn chiến.
Chỉ là Giang Lâm ra hiệu cho Hạo Kiệt trấn an đám đàn em kia.
“Mượn chỗ này của cô được chứ? Thiệt hại gì đó tôi sẽ chịu.”
Giang Lâm quay sáng nhìn Thái Mẫn.
Dù sao anh cũng không muốn ra ngoài, bên ngoài quá nhiều ánh mắt, anh cũng không muốn mọi người chú ý.
Thái Mẫn cười gật đầu, cũng không có ý định đuổi đám người Mao Đầu.
Nhưng ngay ở góc khuất không ai thấy, cô đã bấm điện thoại như nhắn tin cho ai đó.
Sau đó cô ta mỉm cười vô cùng bí hiểm.
“Giang Lâm, hôm nay dù là ai tới, tao cũng muốn phế mày trả thù cho Cẩu Ca.”
Mao Đầu cũng không đủ kiên nhẫn nữa.
“Anh có thể xử lý đám nhãi nhép kia chứ?”
Dường như anh không quan tâm tới lời nói của tên Mao Đầu kia, quay sang phía Hạo Kiệt tiếp tục hỏi.
Hạo Kiệt gật đầu kiên quyết.
“Lên, đập chết nó cho tao.”
Mao Đầu cảm thấy bị sỉ nhục nhanh chóng ra hiệu cho đàn em.
Rất nhanh, Hạo Kiệt cũng chỉ đạo đàn em nhào vào hỗn chiến, hiện trường quán rượu như một chiến trường.
Mà Thái Mẫn cũng không làm gì, ngồi sau quầy nhìn đám người kia, sau đó anh mắt đánh giá nhìn Giang Lâm.
Xem ra Thẩm Ngân nói không sai, Giang Lâm này khá thú vị.
Nghĩ vậy cô ta nở nụ cười lại gửi một tin nhắn đi.
Giang Lâm bên này nhìn hiện trường, đi thẳng tới chỗ Mao Đầu, nhanh chóng một cước đá bay hắn ta.

Thủ pháp nhanh nhẹn, bẻ lệch khớp chân ta của hắn, làm cho hắn ta nằm mền dưới đất.
“Kia…”
“Quá kh ủng bố!”
Đám đàn em của Hạo Kiệt nhìn thấy người lão đại mới kia lợi hại như vậy thì càng thêm tinh thần.
Đánh càng hăng!
Còn đám người của Mạo Đầu thì lo sợ vô cùng.
“Mày… mày…”
Mao Đầu đau đớn nói không thành lời.
“Mau đưa tao đi viện, nhanh lên! Nhanh!”
Hắn gào lên.
Đám đàn em cũng không ham chiến, nhanh chóng khiên hắn đi.
Hạo Kiệt còn không định cho đám người kia rời đi dễ vậy.
‘Muốn đi? Nằm mơ.”
Hắn đá một cước vào cái ghế đần đó, làm cho nó bay thẳng vào người tên đàn em đang đỡ Mao Đầu.
Tên kia khuỵu xuống, làm cho Mao Đầu bị ngã mạnh xuống đất, đau đớn vô cùng.
“Nói với Lão Quỷ, ngày mai tôi tới tìm ông ta.

Nói ông ta chuẩn bị cho tốt!”
Nói xong Giang Lâm ra hiệu để Hạo Kiệt cùng đám đàn em kia thả bọn Mao Đầu đi.
Chờ đám người kia rút đi, Hạo Kiệt thắc mắc hỏi Giang Lâm.
“Sao lão đại lại thả chúng? Với cả Lão Quỷ kia mưu mô xảo quyệt, thủ đoạn ghê gớm.

Vẫn không nên đối diện trực tiếp với hắn.”
Hạo Kiệt hơi lo lắng.
“Yên tâm! Tôi đi một mình.”
Giang Lâm nói xong quay người về phía Thái Mẫn.

“Bất tiện cho cô rồi.

Cô cứ gọi người tới sửa chữa, bao nhiêu tiền cứ gọi cho tôi.”
Nói xong Giang Lâm định rời đi.
“Anh Giang à… tôi muốn anh đền bù…”
Giọng nói kiều mỵ truyền tới.
Giang Lâm dừng bước quay đầu khó hiểu.
“Vậy bao nhiêu, tôi sẽ chuyển luôn!”
“Tôi là muốn anh nợ tôi một yêu cầu.

Không cần tiền! Dù sao anh cũng phá nát chỗ này.

Không phải sao?”
Thái Mẫn biết nếu như Giang Lâm đi, cô và anh không chút dính líu.
Nhưng nếu như cần ở Giang Lâm một yêu cầu thì sau này mới có dây dưa không dứt.
“Tôi… Chỉ cần không trái lương tâm, không quá khả năng, tôi sẽ đồng ý.”
“Được!”
Thái Mẫn thoải mái đồng ý để anh đi.
Mà cô ta không ngờ rằng chính vì một yêu cầu hôm nay mà sau đó cô thoát khỏi hiểm nạn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.